Thứ Tư, 14 tháng 8, 2013

NHỚ...!




Nước chảy lững lờ
lục bình trôi líu ríu
chiều thương ai chiều như nấn níu
ta thương mình điên điển nở vàng bông

Nỗi nhớ bềnh bồng…
nỗi nhớ mênh mông…
câu lý thương nhau vì đâu nông nỗi
hai đầu sông
mùa thu thêm bổi hổi
cây cải về trời…cay đắng lá rau răm…!

Gió đập cành mềm xa xăm …xa xăm…
băm nát đời nhau câu Hoài Lang Vọng Cổ
đàn Bầu ai rao
thương làm chi cho khổ
con sáo bay rồi lổ chổ nắng chiều loang

Chõng chơ đời bao vết xước dọc ngang
có hàn gắn được không con tim ai tứa máu
gió thốc lạnh căm
rách bươm một thời ngỗ ngáo
rối sợi tơ hồng
diều nát gió bay xa

Dịu dàng đi…
mùa đã qua
con tim đã khô và mái đầu đã bạc
dịu dàng đi
qua rồi đắng chát
giọt nắng pha chiều
hong nỗi nhớ mong manh…

Nước chảy lững lờ
Điên Điển cháy đồng xanh…
          Quyên Xưa.



Thứ Sáu, 9 tháng 8, 2013

NHỚ MẸ MÙA VU LAN !


Khi cây so đũa trước sân nhà đã bắt đầu ra hoa
 Lúa ngoài đồng xôn xao qua thời con gái
 Xa xôi , vạt áo nâu phai con chờ ai mê mải
 Mẹ đâu còn thấp thoáng bóng chiều xa

......................
 Con biết rằng tất cả đều đã qua
 Cái thời nũng nịu nũng na con vùi đầu vào ngực Mẹ 
 Mọi vui buồn Mẹ con đều chia sẻ 
 Cơn gió đầu mùa thêm ấm bữa cơm trưa 

...................
 Con quay về ngập ngụa giữa cơn mưa
 Nướt mắt thôi rơi sau trò đời dâu bể 
 Mẹ còn đâu nghe con kể lể
 Mẹ ơi !

..........................
 Vẫn bồng bềnh con nước đầy vơi
 Rặng dừa nước khi xưa Mẹ mò từng con cá bống
 Vườn không nhà trống 
 Nước lợ hai mùa cây lúa nhọc nhằn xanh
...........................
 Đói khổ một đời con cũng lớn lên nhanh .
 Như cây mắm cây tràm không sợ chi mưa gió
 Mẹ : bài ca dao đầu đời thơm hương cau ngoài ngõ 
 Mẹ : cô Tấm thật hiền lặng lẽ miếng quà trưa 
................................
 Mùa nước về phù sa đỏ quạch trong mưa 
 Con cá linh non đã lìa đàn xa mẹ 
 Lau lách ngược xuôi chồn chân quỵ té 
 Mẹ không còn… xa xót…mảnh đời con 
..........................
 Mẹ không còn …nhà vắng bữa cơm ngon 
 Nước mắt chảy xuôi con hiểu thế nào là hạnh phúc 
 Tình Mẹ linh thiêng khi con đà côi cút 
 Đã có một thời…Mẹ đói để con no
..............................
 Còn lại gì để so đo
 Để bực mình mỗi khi Mẹ tủi buồn lặng im không nói
 Để tự lừa dối bản thân bảo mẹ già nên ưa sinh rắc rối 
 Mẹ chỉ một mình lặng lẽ nhớ xa xăm 
....................
 Bây giờ bóng Mẹ mù tăm 
 Con cô đơn như ngày xưa Mẹ đã từng như thế 
 Cũng tủi thân khi tuổi già bóng xế 
 Mưa trên trời rơi xuống… mãi trăm năm
......................
 Tháng bảy thật buồn, tiếng sấm âm âm
 Nghe ầu ơ câu ví dầu cầu tre lắt lẻo
 Mẹ ru con đường xa vạn nẻo 
 Sao nỡ một mình Mẹ lại bỏ con đi 
...................
 Vu Lan …Mẹ ơi con chỉ biết thầm thì…!!!
                      Quyên Xưa.

Thứ Bảy, 3 tháng 8, 2013

ĐAU !





Đã bao lần đứng trước sân ga
nghe từng hồi còi rúc lên buồn tênh vội vã
bàn tay buông muộn rã
chia ly…

Đời người là những lần di
bỏ lại sân ga chiều đìu hiu phố núi
ta ngựa già - một đời bon chen- lầm lũi
cung đường buồn nơi triền dốc chênh vênh

Đâu rồi một thuở ngông nghênh
xoải vó câu trên đại ngàn xanh ngát
ngửa mặt tung bờm nhìn trời xanh khao khát
chân trời xa

Vỗ về mình bằng giai điệu ngân nga
ta dối lừa ta đêm chơi vơi mộng mị
lạc mất nhau đời cong vênh nhàu nhĩ
cháy mùa Ngâu

Lau lách sông dài ngoảnh lại có gì đâu
ta loay hoay ôm chân mình nghe rừng thu xao xác
gặm cả máu xương tan dần bao khao khát
lộc cộc khua buồn tiếng vó trễ tràng …đau…!

Bạc phếch chiều…
sao còn mãi lao đao…!!!
                   
                  Quyên Xưa