Thứ Năm, 2 tháng 2, 2017

GIÊNG TRÔI .




















Dịu dàng như buổi sáng lặng im
ta cô đơn trong tịnh yên khắc khoải
thoang thoảng hương đưa nhẹ nhàng mùi thời gian tê tái
hoa rũ trên tường nhòa nhạt bóng mùa trôi

Gởi lại cho mùa chút đắng đót đi thôi
gió hãy cuốn đi bao muộn phiền không nguôi khi niềm tin đêm từng đêm mục rữa
xoa tay khô buồn khi chiều xuân về ngang song cửa
con én không còn khao khát khoảng trời xanh

Loanh quanh ta tìm hạt nhớ loanh quanh
hình như loài thiên di vừa bay qua và đánh rơi đâu đó
lạc mất đời nhau lời thương xưa chưa ngỏ
che dấu bụi mờ
đêm chợt nhớ mà đau

Tháng giêng ơi
đừng xôn xao
đừng để sợi khói mù tăm buồn đong đưa trong mắt
đừng phỉnh phờ nhau khi thời gian thôi rót mật
giêng xuân thì
chênh chếch bóng hoàng hôn

Và ta ơi...
ta về đâu
khi gối mỏi chân chồn...
..........
Mùng 4 tết con gà
___quyên xưa___

Chủ Nhật, 26 tháng 6, 2016

EM CỨ CHO ĐI !



cứ từ bi và em cứ cho đi
con tim héo khô hằn trăm nghìn vết xước
một lần sang sông
một lần lỡ bước
đục bến sông đời
em khóc chỉ mình nghe

tháng năm
cơn mưa đầu mùa con dế gáy te te
mầm hạt non xanh bật mình lên tanh tách
có đớn đau nào
chưa một lần trong tim em khô rách ?
cạn khúc sông buồn
cay đắng đủ chưa em ?!

lời ru nào nghẹn đắng trong đêm
khắc khoải canh khuya chòng chành trăm tiếng sóng
quơ quào trong đêm ta tìm ta mục rỗng
mong manh tơ hồng buộc trói vậy mà đau

dù sân ga hiu hắt vắng con tàu
cứ nhẹ nhàng
và hãy cứ cho đi...
GA.2016
____Quyên Xưa_____



Thứ Sáu, 11 tháng 9, 2015

CÀY TRÊN DỐC ĐÁ




CÀY TRÊN DỐC ĐÁ
Lầm lũi em cày con đường dốc chênh vênh
Gùi củi lênh khênh trên vai em mong manh...
Đau xót !
Đôi mắt ưu tư nhìn ngày qua đắng đót
Điểm tựa quay gùi là cái đầu nhỏ...
Ôi !
Em !
Bàn chân nhỏ như chỉ chực chờ trượt ra khỏi đôi dép quá khổ lấm lem
Em ngước nhìn ai bằng mắt nhìn cô đơn đến thế
Chiều phố núi em ơi mây đùn mây ...lá rơi nhiều vô kể...
Không có ông Bụt hiền hoà gom mây trời may áo mới cho em
Áo với quần như chú bé lọ lem
Mẹ có còn để chờ em trong gian nhà tranh gió lùa qua phênh nứa
Hay chỉ thui thủi bóng em nhạt nhoà bên bếp lửa
Chòi vắng ven rừng nghe đêm khóc mồ côi
Có vì sao nào mang chút ánh sáng nhỏ nhoi
Thắp lửa niềm tin cho chặng đường gian nan phía trước
Em ở đâu làm sao tôi biết được
Một trong triệu triệu trẻ đói nghèo phải vất vả mưu sinh
Qua những nhọc nhằn sẽ thấy ánh bình minh
Tôi chỉ biết nguyện cầu cho em như thế
Cần lắm những con tim yêu thương nhiều hơn có thể
Mắt sáng em cười ngày nắng mới bình an!
____Quyên Xưa_____
P/S: Không biết tác giả bức ảnh trên là ai...
QX coppy từ trang Facebook của Hưng Pho Nui.
Cảm ơn HPN vì đã đăng ảnh làm lay động lòng người.

Thứ Sáu, 10 tháng 7, 2015

CHỈ MÌNH THÔI !


CHỈ MÌNH THÔI !
Em quay về cố không nhìn lại phía sau
bỏ lại trăm năm bờ vai em chỉ muốn hoài gục khóc
em quay về chiều mưa giông tang tóc
ở cuối con đường
em biết
chỉ mình thôi...!

Em quay về mùa đông biết mồ côi
anh đã bỏ mặc em giữa con đường hàng cây khô lá
Con tim nghẹn đau từng cơn buốt giá
mất nhau rồi sao anh ?

Em quay về đôi vai gầy mong manh
ta bước qua đời nhau ngày xanh xao hấp hối
ngoảnh mặt đi và đừng nghe bối rối
đêm lạc loài đừng gọi nhé tên ai

Em quay về nghe những tàn phai
lỡ chuyến tàu đêm sân ga buồn hiu hắt
lau khô dòng nước mắt
dẫu cuối con đường
em biết
chỉ mình thôi !
_____Quyên Xưa____


Thứ Sáu, 29 tháng 5, 2015

ANH Ở ĐÂU ?!



ANH Ở ĐÂU ?!
Anh ở đâu khi tôi buồn ?
Hai mươi mấy năm qua hong niềm đau lặng lẻ
Chỉ còn thơ trong nỗi cô đơn tận cùng quạnh quẻ
Chung bước chung đường ...chênh chếch bóng mình tôi !

Anh ở đâu khi tôi ngậm cứng bờ môi ?
Nén lại cơn đau chỉ chực vỡ oà trong buồng tim tê tái
Bao mùa gian nan...sao không là hoa, là trái
Ngọn cỏ xơ buồn thoi thóp nắng trời xanh.

Anh ở đâu khi niềm tin tôi hụt hẩng mong manh ?
Sao không nắm lấy bàn tay lặng yên cùng tôi đi tiếp con đường dù chông chênh ..dù gập ghềnh ...dù có ra sao đi nữa... .
Sao lại vô tư nhìn ước mơ tôi dập dềnh trôi nghiêng ngữa
Lời nói vô tình hằn vết cứa trăm năm !

Anh ở đâu khi bẻn song buồn loài chim thôi hót . Lặng căm !
Thèm một chút ủi an, một chút xíu bờ vai khi chồn chân tê mỏi
Tôi chỉ là tôi, người đàn bà trót giả vờ cứng cỏi
Sâu khuất ngăn đời, đau đớn bóng chiều phai !

Anh là ai...?
Tôi là ai...?
Trên con đường chung đôi chỉ mình tôi tôi biết
Những lầm lỡ gieo neo một đời thêm hối tiếc
Tôi đánh rơi mình trên bãi vắng mồ côi.

Đành thôi !
____Quyên Xưa____

Chủ Nhật, 24 tháng 5, 2015

CON NHỚ MẸ. MẸ ƠI !



Cái oi bức trưa nay sau con mưa chợt đến chợt đi làm buổi chiều nơi phố núi này thêm nao buồn, day dứt . Không một lời ve, không một cơn gió tìm về...chỉ có hàng Phượng hai bên đường bung hoa đỏ rực gọi hè đung đưa trong nắng. Buồn thêm !
Tôi lại nhớ đến tháng năm, nhớ đến mùa hè xa xưa, nhớ Mẹ từ phố chợ đã phải theo Ba trở về nơi chôn nhau cắt rốn, bỏ lại tất cả lợi danh để từ đấy bắt đầu quay về miền đồng chua nước mặn...bắt đầu một chuỗi ngày nhọc nhằn một nắng hai sương...!!!
Tôi chỉ là một giáo viên quèn từ 1980, đồng lương ít ỏi thời bao cấp không thể nào lo đủ cuộc sống khi hai thằng ku lần lượt ra đời.Tất cả đều nhờ Mẹ tão tần, từ manh quần tấm áo cho cháu, từ gạo thóc đến mắm muối, cá khô...Mẹ vất vã buổi chợ hừng đông đến buổi chiều ra đồng xúc từng con cua, con tép . Không một lời than van khi trái gió trở trời, đau nhức, rã rời sau một ngày quần quật, Mẹ chỉ lặng lẽ đâm gừng tươi trộn muối rồi xào lên đem bó vào gối trước khi đi ngủ mà thôi. Những ngày tôi đi công tác, bà cháu hủ hỉ , quấn quýt bên nhau, ngôi nhà tranh luôn rộn rã tiếng cười nói bi bô con trẻ, tuy nghèo, tuy cực khổ mà vui.
Mẹ con tôi thường chờ Mẹ về khi tan buổi chợ trưa,nhìn bóng Mẹ liêu xiêu đổ dài theo cái nắng tháng năm miền đồng khô cỏ cháy , tôi nghẹn lòng, suốt một đời không thể nào quên !
Rồi tôi ra ở riêng, những ngày mưa dầm, đường trơn lầy lội, nhà tôi chỉ cách một vài công ruộng nhưng phải đi vòng theo bờ ruộng nhỏ xíu , trơn lỳ. Buổi sáng Mẹ gánh ra nhà tôi nào củi , gạo nào rau dưa...xong bỏ hai thằng ku vào hai đầu rồi gánh cháu về trông coi cho tôi lên lớp, buổi chiều lại gánh cháu trở ra....cứ thế , đôi vai gầy guộc và mái tóc bạc phơ của Mẹ từng sáng , từng chiều lầm lũi đi trong nắng trong mưa in hình trên cánh đồng dào dạt yêu thương như ngày xưa cổ tích !
Ngày tháng vô tình, Mẹ vẫn đa đoan một đời lo cho con , cho cháu và đến một ngày...người ta lại cùng nhau gánh Mẹ ra đồng trong cơn mưa lấm tấm, con cu gáy lặng lẽ bên hiên nhà buồn thiu nhìn hai thằng cháu ngoại chít khăn tang !
Tôi nhớ đã đọc được ở đâu đó:
Nếu có đi vòng quả đất tròn
Người mong con mỏi mòn chắc không ai ngoài Mẹ
Cái vòng tay mở ra từ tấm bé
Cứ rộng dần theo con trẻ lớn lên…
Mẹ là như thế đó ! Yêu thương vô bờ và chỉ biết cho đi .
.........
Ngày của Mẹ, tôi nhận phone chúc mừng từ con trai.Cảm ơn các con đã nghĩ đến Mẹ , và Mẹ sẽ vui hơn, sẽ hạnh phúc hơn khi các con vẫn luôn nhớ về Ngoại , hãy nhớ từng miếng quà ngon Ngoại đã mang về cho con từ chợ quê xa lắm, nhớ nồi cá bống kho khô và canh rau mướp sau nhà nóng thơm hôi hổi trong những chiều mưa cả nhà mình quay quần chia sẻ buồn vui..Mẹ tin rằng , ở một nơi đó thật bình yên, Ngoại sẽ mĩm cười khi biết rằng các con luôn yêu thương , đùm bọc nhau và biết lo cho Mẹ. Hãy nói rằng Mẹ con mình thương nhớ Ngoại nhiều...nhiều lắm ...nhé con trai.
......
Con muốn được như ngày xưa, được còn có Mẹ...Mẹ ơi...!
____Quyên Xưa____~

Thứ Tư, 18 tháng 2, 2015

THƯƠNG TIẾC MỘT NGƯỜI ĐI !




THƯƠNG TIẾC MỘT NGƯỜI ĐI !

Thôi rồi tắt một vì sao !
Người ra đi để trời cao rắc buồn !
Màu Xanh về với cội nguồn
Biển đêm oặn khóc sóng cuồng gọi tên
Người là ngọn gió mông mênh
Người dân xứ Quảng không quên nghĩa tình
Nan y đến quá thình lình
Vì đâu nên nỗi...một mình ra đi
Biêt rằng tử biệt sinh ly
Mà sao nghẹn xót ...!
Còn gì...!
Hỡi ơi...!
............
Xuân về sao ngập lệ rơi ?
Mai như vàng úa, Đào vơi sắc hồng...!
........
Nào là " 3 có 5 không " *
Nào là " cái nhất được lòng dân ta ". *
Lắng nghe khiếu tố gần xa
Cửa nhà rộng mở người ra kẻ vào
Không hứa suông...
Chẳng đón rào...
Nói được làm được ! Tự hào Bá Thanh !
Chưa một lần được gặp Anh
Nhưng tin Đà Nẵng sẽ thành rồng bay
Để rồi nghe nhói chiều nay
Niềm tin vụt tắt Trời cay mắt chiều
Việt Nam nào có đâu nhiều
Một lòng vì nước mọi điều cho dân
Người đem ánh sáng vầng trăng
Gieo đêm huyền diệu trong ngần nước non
Ngàn năm lịch sử sắc son
Việt Nam muôn thuở vẫn còn lưu danh !

Đêm thứ sáu 13.2.15
Quyên Xưa

* là chủ đề chính của cuộc đối thoại trực tiếp giữa Bí thư Thành ủy Nguyễn Bá Thanh, Phó chủ tịch thường trực Trần Văn Minh với các nhà báo và nhân dân thành phố, thông qua chương trình “Cùng chúng tôi đối thoại” của Trung tâm truyền hình VN tại Đà Nẵng được truyền hình trực tiếp...
"5 không”, đó là: Không có hộ đói; Không có người mù chữ; Không có người lang thang xin ăn; Không có người nghiện ma tuý trong cộng đồng; Không có giết người để cướp của.
"3 có”: Có nhà ở; Có việc làm và Có lối sống văn minh đô thị.

* “Cái được lớn nhất là lòng dân”

Điều này được ông Nguyễn Bá Thanh nói tại một buổi nói chuyện với hơn 4.000 cán bộ lãnh đạo, quản lý từ cấp xã, phường đến các quận, huyện và sở ban ngành T.p Đà Nẵng hồi cuối tháng 2/2012.