Chờ một chuyến bay
đêm không nghe vội vã
đêm chơi vơi chi lạ
lạnh buồn từng ngón tay
ta về mùa có hay
bài thơ trơ mắt đỏ
chiều đông nhàu cơn gió
tóc thề giờ đã phai
cuộc tình ta trót vay
sóng duềnh trăm nỗi nhớ
biển nghìn năm trăn trở
trả một đời hư vô
lăn lốc buồng tim khô
giữ dùm ai , ai biết
mùa ve xưa ly biệt
bạc màu áo trắng bay
nhặt sợi nhớ giêng hai
se nỗi buồn khô rát
ta tìm ta ngơ ngác
nhưng nhức bờ tim đau
thôi nhé...mùa đông qua mau
hàng cây trơ khắc khoải
đừng chờ ta trễ nãi
bỏ lại bên đường...len lén nụ hoa xuân
lại một lần đi ! chồn chân !
ta cần cù điêu khắc
dấu hằn thêm khô trấc
bạc đầu chiều lắt lay
trăng mắc cạn đời nhau
quay về ta trả hết
đời từ bi mỏi mệt
cơn sốt chiều miên man
đời thênh thang
gió mênh mang
mây lang thang
ta chao chác chiều vàng...!
QX
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét