Bắt đom đóm bỏ vào chai đêm lập loè nhát ma nhau rồi ù té chạy
Qua rồi thời mộng mơ con gái
Chờ trống tan trường cuống quýt đợi ai theo
Bây giờ muộn màng chiếc lá đã vàng queo
Trời cuối thu mây buồn như sợi tóc
Đêm xa xôi, nghe con tim bật khóc
Chiếc lá sai mùa khô mốc giữa trời xa
Trời bên này tháng mười mà rét tiết tháng ba
Lặng lẽ mùa thu neo bên triền nỗi nhớ
Khách lạ già nua bỗng như thành lớ ngớ
Quanh quẩn song buồn chờ chiếc lá rơi nghiêng
Tổ Quốc bây giờ , ôi... sao quá linh thiêng
Đau đáu về quê hương qua tin đài báo bão
Thương miền Trung dân nghèo thêm lơ láo
Mưa trắng khung trời...mưa trắng cả đôi tay
Tôi nhớ quê mình...tôi nhớ quá chiều nay...
Con nước đã vơi chưa miền Tây mình lúa chín
Tháng Mười ơi...tháng Mười sao bịn rịn
Rứt sợi tơ trời hong nỗi nhớ chẳng hề khô
Thương lòng mình như cơn sóng lô xô
Chẳng phút tịnh yên được là mình dăm ba phút
Ở đầu sông...thương cuối sông heo hút
Sống hết cho người...
Dù...
Như nắng phôi pha...!
Ta cô đơn giữa cõi người ta
Một kiếp phù sinh trả nợ đời chưa hết
Đời trắng đen , lòng người như rắn rết
Quỵ té trên đường ...ta khóc chỉ mình nghe!
Có ai tìm cho ta tan tác một lời ve
Nhặt cánh phượng vào thu trôi về miền ký ức
Ôi...ta ơi sông dài buồn rưng rức
Xa khuất đâu rồi yêu dấu thuở mười lăm
Nên bây giờ ta hoá đá buồn căm
Lặng lẽ buồn tênh nghe hạt mưa vỡ nhoà bong bóng
Con tim cằn khô...
Không còn ai mong ngóng
Xơ xác...
Hao gầy...
Cay đắng...
Sẽ rồi qua...!
Ta bây giờ...
Ta...
Vay mượn mùa qua