Chủ Nhật, 21 tháng 12, 2014

NỖI NHỚ THÁNG 12




Vậy là chúng mình đã xa nhau hơn hai mươi mấy năm rồi !

Bây giờ, mái đầu đã bạc, con tim đã cằn khô, em vẫn chưa hiểu được vì sao mình lại mất nhau, vì sao em sợ hãi trong nỗi hồn nhiên của thời mới lớn . Anh thật thà, em nhút nhát, anh thực tế, em lãng mạn , mộng mơ...có những điều thật tế nhị cỏn con nhưng lại làm em không thể...và tránh mặt anh một cách dại khờ, để bây giờ em cứ hỏi tại sao...?

Tháng mười hai lại về, em lại thêm nhớ như đã từng da diết không quên.
Con đường Gia Long và thị trấn bình yên không còn đầy ngập những cánh hoa dầu xoay xoay trong gió, công viên ngày xưa nơi em hay đứng ngóng chờ tàu anh cặp bến giờ đã khác xưa nhiều , em không thể tìm lại chút mùa và không gian xưa cũ, chỉ còn vạt nắng hiếm hoi nhạt nhoà và tiếng chuông nhà thờ lảnh lót ngân vang !

Là người ngoại đạo nhưng em vẫn thích cùng anh đi đến giáo đường. Đêm Noel mình đi bên nhau sau giờ tan lễ. Gió lạnh đầy ,tóc em dài ướt nhẹ sương đêm . Cho đến bây giờ em cũng không quên cái cảm giác thật bình yên khi anh nắm chặt tay em .Bàn tay anh ấm áp , mạnh mẻ như bảo rằng hãy yên lòng anh sẽ chở che , em dịu dàng bên anh , ngước nhìn lên trời cao như cố tìm ra hai vì sao cổ tích , nguyện cầu cho mình mãi mãi bên nhau...

Vậy đó mà chia xa..em nghe lạnh nhiều hơn khi tháng mười hai về xôn xao từng hồi chuông đổ , bàn tay ngậm ngùi quay quắt nhớ một bàn tay !

Anh đang ở đâu ? Sau 75 chúng mình hoàn toàn mất hẳn tin nhau, em luôn thầm mong sẽ có một lần vô tình ta gặp nhau khi sợi tóc tàn phai và ngày đang qua đi vội vã, để em còn rưng rưng kể cho anh nghe những nỗi niềm em luôn giấu kín khi ngày đó dại khờ đã trốn khỏi đời anh ....! Sao em lại có thể cố chấp giận hờn trong khi anh vẫn lặng lẽ chờ bên cổng nhà em sau mỗi lần tàu cặp bến....để môt đời nghe hối tiếc miên man.

Và...để được nói một lời xin lỗi dù ngày xưa em chỉ vô tình. Mãi mãi trong em , tháng mười hai vẫn ngọt ngào và bình yên như cuộc tình mình đã có, phải không anh !
____QX____

Tặng Lương Ngọc Thạch HQ 534 trước 1975


Thứ Tư, 3 tháng 12, 2014

CUỐI MÙA THU



Mùa thu chùng chình còn sót lại sau lưng
Cái rét đầu đông lạnh lùng như dao cứa
Mây nhớ ai mà trời như nghiêng ngữa
Người nhớ ai...
Chiều...
Lần lửa...chạnh lòng đau ...!!!

Thứ Tư, 12 tháng 11, 2014


TRÔI...!!!

Trượt dài theo guồng xoáy thời gian
tôi cô đơn làm thân xa xứ
mùa thu vàng thau trong niềm đau ngắt ngứ
mùa thu thật buồn
mùa thu không là thơ

Chiều phai rồi
chiếc lá cũng bơ vơ
con sẻ nâu ngơ ngác gắp hạt mùa rơi nghiêng ngữa
trách chi ta một đời lần lửa
hạnh phúc rã rời vòng vọng tiếng chiều đau

Qua rồi thuở học trò mắt liếc dao cau
câu thơ hồn nhiên như môi cười lúng liếng
bạc phếch trong ta bao lần tim tê điếng
nên chán chê đời - đời bạc trắng như vôi !

Muộn màng nghe thời gian trôi
nghe tàn phai trên vai gầy hoang hoải
trả lại hư không một đời mê mãi
ta giữ cho mình một chút dịu dàng thơ

Đôi khi biết mình ngu ngơ
đôi khi thấy mình như con Dã Tràng bãi đời buồn thiu vẫn cần cù se cát
câu thơ tả tơi và niềm tin mục nát
ôi...
tôi...!

Thì thôi...
thì thôi...
cứ lặng lẽ đi tôi
mùa đang trôi dù thu còn chùng chình rơi chiếc lá buồn cong queo nhàu nhĩ
giấu đi tôi cánh buồm xa khơi và cơn mơ âm ỉ
chấp chới trong chiều
thao thiết cánh diều bay !

Trăm năm tôi đi chưa hết khúc sông dài...!!!
Quyên Xưa










Chủ Nhật, 2 tháng 11, 2014

ANH BIẾT KHÔNG ?

Ta quen nhau mùa Thu
mây chiều như sương khói
lời yêu thương đến vội
nên tình buồn bay đi...

Mùa Thu bây giờ kẻ ở người đi
ngơ ngác tìm nhau con tim hoá chai lỳ
gom hết lá vàng rơi xao xác
đốt lửa hong buồn
anh biết không ?

Ta tìm nhau một góc trời trong
đêm xanh xao con nhện rối tơ lòng
tay tìm tay
bàn tay chới với
mê mãi sông dài
tình cũng hoá hư không...

Anh biết không?
Anh biết không?
sen ngát hương dù quanh quất đầm lầy
em mong manh muộn phiền như thế đấy
vẫn hát bên đời
như nắng khát mùa vui.

Gởi cho nhau một chút ngậm ngùi
ta xa xôi như con thú xa bầy từng đêm ghe đại nàn run rẫy
con tim đơn côi ơi
thôi đừng lẫy bẫy
tóc trắng phau rồi...
nhạt nắng...
Anh biết không ...?

Quyên Xưa

Thứ Tư, 15 tháng 10, 2014

EM TÔI .

EM TÔI. 
Chiều chia sợi nắng mồ côi.
nửa em mộng mị nửa tôi dại khờ

bạc lòng gom lại câu thơ
pha màu áo mới đợi chờ mùa xưa
tên em gọi mấy cho vừa
trắng phơ màu tóc 
đổ thừa thời gian
bình an em nhé bình an
tình riêng đem dấu trăng vàng đáy sông
một thời trả lại hư không
tàn phai chiếc lá diêu bông mất rồi
sông dài nước hững hờ trôi
làm sao giữ lại em tôi thuở nào

giật mình cứ ngỡ chiêm bao...!
QX

Thứ Tư, 17 tháng 9, 2014

BÀI THƠ THÁNG 9




BÀI THƠ THÁNG 9.
Ta nhặt lại thơ mình trôi như mây mùa thu lãng đãng
xa xôi ơi...
đường bay dài ngao ngán
đi loanh quanh ta tìm ta phiêu lãng
tê nhức tim buồn
tháng chín lạnh lùng !
Ôi ...!

Thoắt một múi giờ đã nghe khô quánh bờ môi
con đường ta đi chỉ mùa thu nghiêng vai chờ ai bổi hổi
chiếc lá sai mùa vì đâu nông nổi
một mình thôi....!

Đêm bên này là rực nắng phía bên kia
bạn bè ngồi bên nhau ly cà phê quán vắng
đừng nhớ nhau sợi tóc chạnh lòng thêm trắng
lạc dấu chân rời
tango buồn chơi vơi !

Miếng gừng già nghe cay lắm người ơi
nghĩa nặng tình sâu con sáo bay đi vẫn quay về chốn cũ
tháng 9 rồi con nước còn chưa vơi lũ
xao xác canh gà hạt muối mặn lòng đau

Ví dầu biển rộng trời cao
chiếc lá diêu bông vẫn xuôi dòng dù mùa thu lạc lối
giữ cho nhau một mắt nhìn xa xưa bối rối
lýnh quýnh vụng về như lần hẹn thuở mười lăm

Mai ta về con đường bụi đỏ mù tăm
lại đứng chờ nhau nghe cuối mùa bằng lăng bời bời rơi bên song cửa
tê mỏi bàn chân sau chông gai trần gian sấp ngữa
về lại yên bình nghe cỏ hát du ca

Nên đừng    buồn khi tháng 9 lạnh lùng qua...
Quyên Xưa

PS:Viết trong khoảng thời gian lơ lững giữa bầu trời.




Thứ Năm, 31 tháng 7, 2014

LÀ EM !



Chiều dần phai nắng
mùa muộn rã rồi em...

chim quyên ngơ ngác gọi bầy
nhọc nhằn sau cuộc tỉnh say
mong manh em tôi đôi vai gầy thổn thức
cứ lặng im ray rứt
cứ một mình buồn khóc đi em ...

mệnh đời đã trót lấm lem
con nhện giăng tơ nên đa đoan làm sao em trả dứt
chết điếng nụ cười, nghe nhói đau lồng ngực
quỵ té bên đường
sấp ngửa cuộc tình đau

em bây giờ xanh xao...
em bây giờ hư hao...
như loài ve kiệt khô khi mùa hạ sắp tàn
chênh chao bóng chiều vàng
tôi tìm em lau lách
vẫn chỉ là em dù trần gian mục rách
vẫn thật thà như bông súng bông sen

trả lại đời bon chen
em quay về miền thơ không sân si lừa dối
ôm đàn ru từng đêm tóc rối
bình yên thôi...
.....
Chiều dần phai nắng
mùa muộn rã rồi em ..!
Quyên Xưa






Thứ Năm, 19 tháng 6, 2014

ĐỪNG QUÊN MÌNH BẠN NHÉ !




Một thời gian dài , không có thời gian vào blog, cảm thấy như mình có lỗi khi bỏ mặc những thăm hỏi của bạn bè.Ngàn lần biết ơn những ai vẫn thường xuyên vào blog QX dù Q rất ít khi được thảnh thơi để đi thăm các bạn.
Cuộc đời vẫn sớm nắng chiều mưa, thời gian vẫn vô tình hằn phai màu tóc...tất cả chỉ là vô thường.Cảm ơn bạn bè luôn ở bên mình , sẵn sàng chìa tay ra khi mình gần chới với.Không phải là mình vô tình , không biết trân quý tình cảm của mọi người nhưng có những lý do tế nhị  nên mình hầu như lặng lẽ, thiếu sẻ chia.
Vậy đó , thương mình, đừng quay lưng , đừng buông tay mình bạn nhé!



Chủ Nhật, 25 tháng 5, 2014

LỜI BIỂN VỌNG VỀ.




LỜI BIỂN VỌNG VỀ !
Lũ chưa về
Mùa nước lớn chưa lên
Điên Điển chưa vàng bông
Con cá Linh chưa lạc Mẹ...
Biển quê hương bọn rợ nô bao phen ngấp nghé
Sông Hậu  bỗng  đùng đùng  dậy cơn sóng biển Đông
Nghìn năm  qua từng giọt máu cha ông
Chảy từ biển đông về miền phù sa châu thổ
Mắt Mẹ quầng theo từng con sóng vỗ
Con miệt mài ghì tay súng đảo xa
Len Đao, Cô Lin, Gạc Ma
Những cái tên đã đi vào lịch sử
Những cái chết hoá thành bất tử
Chưa nụ hôn đầu anh vội vã ra đi...
Còn  chờ đợi điều chi
Chỉ có dân ta giữ lấy biển ta 
Vùng lên đi ! Vùng  lên đi !
Quét sạch bọn giặc tàu đã 13 lần thua quân ta xiểng niểng
Gác  lại mọi tình riêng cùng nhau lên tiếng
Muôn triệu tấm lòng Tổ Quốc gọi ta nghe
Tháng năm rồi 
Phượng đỏ ran trời sôi sục lời ve
Bừng  bừng lửa thiêng đốt bọn tàu cháy cùng giàn khoan quân cướp nước
Ngẩng  đầu lên theo dấu chân phía trước
Biến  căm thù thành bảo lửa mưa bom
Bọn ngoại lai lại một lần cúi chạy lom khom
Như ngày xưa Thoát Hoan phải chui vào ống đồng trốn về Tàu nhục nhã
Việt Nam oi! Việt Nam là tất cả!
Lũ chưa về
Sao bừng bừng nổi sóng biển Đông !
QX


Thứ Hai, 31 tháng 3, 2014




THÁNG TƯ TÔI !
tháng  tư tôi ngập ngụa mặt trời
chiều  qua chiều trong cơn bỏng rát
tháng  tư tôi những vần thơ vỡ rời tan nát
giọt cà phé buồn như ngã ba đường đứng đợi cơn giông

tháng tư tôi lóng ngóng chiều trong
thơm ngát hương  xoài đường trưa đầy hoa nắng
tháng tư tôi suy tư bạc màu đêm trắng
cỏ khát ven đường cào xước giọt mưa đêm

tháng tư tôi mùa thương bỏ lại bên thềm
lặng lẽ tiếng đàn khuya chờ ai lạc loài lau lách
thạch sùng lim dim buồn tênh một mình trên vách
chờ nốt mi rời trầm lắng muộn màng thôi

tháng tư bỗng thèm chốn cũ mồ côi
lang thang chiều nghe mùi rơm mới đốt
ngày qua ngày mai một
xin nhặt lại  chiều một thuở tuổi mười lăm

tháng tư ơi...
tháng tư buồn xa xăm
Ngọ* về đâu hàng cây gầy xơ xác
tôi còn đây bàn chân nghe khô rát
tháng tư mệt nhoài 
thương lắm...
tháng tư tôi...!!!
QX

* Ngày xưa Hoàng Thị ( thơ Phạm Thiên Thư, Phạm Duy phổ nhạc)

Thứ Năm, 27 tháng 2, 2014

TỰ TÌNH 3 !

TỰ TÌNH 3 !
Chờ một chuyến bay
đêm không nghe vội vã
đêm chơi vơi chi lạ
lạnh buồn từng ngón tay

ta về mùa có hay
bài thơ trơ mắt đỏ
chiều đông nhàu cơn gió
tóc thề giờ đã phai

cuộc tình ta trót vay
sóng duềnh trăm nỗi nhớ
biển nghìn năm trăn trở
trả một đời hư vô

lăn lốc buồng tim khô
giữ dùm ai , ai biết
mùa ve xưa ly biệt
bạc  màu áo trắng bay

nhặt sợi nhớ giêng hai
se nỗi buồn khô rát
ta tìm ta ngơ ngác
nhưng nhức bờ tim đau

thôi nhé...mùa đông qua mau
hàng cây trơ khắc khoải
đừng chờ ta trễ nãi
bỏ lại bên đường...len lén nụ hoa xuân

lại một lần đi ! chồn chân !
ta cần cù điêu khắc
dấu hằn thêm khô trấc
bạc đầu chiều lắt lay

trăng mắc cạn đời nhau
quay về ta trả hết
đời từ bi mỏi mệt
cơn sốt chiều miên man

đời thênh thang
gió mênh mang
mây lang thang
ta chao chác chiều vàng...!
QX




Thứ Bảy, 1 tháng 2, 2014

TỰ TÌNH 2 !







TỰ TÌNH 2
Ngày tháng dần trôi
Xuân còn đâu nữa 
Tình treo song cửa
Lạnh bờ mi ngoan

Tìm chút bình an
Dù có muộn màng
Trăm người quen đấy
Ai người nghiêng vai

Ngày dài chia sớt
Đêm nghe mưa rớt
Trên mái tình nghiêng
Đời lắm truân chuyên

Một lần sang sông
Con sáo vào lồng
Làm sao em dám
Mơ bầu trời xanh

Còn chút ngọt lành 
Thì thôi gởi gió
Lặng im không ngõ
Chỉ chừng ấy thôi...
.....
Chỉ chừng ấy thôi ....!!!
QX

Chủ Nhật, 26 tháng 1, 2014

TÍCH TẮC...GỌI BÌNH AN !



TÍCH TẮC...GỌI BÌNH AN
khi con tim run rẫy mong manh và dòng đời cứ cuốn xoay vô tình nghiệt ngã
khi con tim như hoá đá
ta vẫn muốn ôm đàn lặng lẽ hát tình ca
tháng mười hai hờ hững trôi qua
từng tờ lịch cuối cùng rơi nhịp buồn hiu hắt
ta nhớ phố ven sông chiều trong ngăn ngắt
tim tím ven đường Bằng Lăng thổn thức ngóng chờ ai
ta sẽ về thức một đêm say
ấm áp mùa xuân bập bùng bên ánh lửa
ta sẽ hát thật vang mặc trời nghiêng ngữa
quên hết sự đời ....như cơn gió đi hoang
cuối cuộc đời ta chỉ muốn lang thang
tóc xoã gió bay chân trần tìm về chốn quạnh hiu bình  yên nghe con tim ca hát
sau bao mùa bỏng rát
thắp lửa tim mình khao khát gọi mùa xưa
bây giờ  nắng đã vàng chưa
vàng như nỗi nhớ già nua ta vẫn hay gởi về chốn ấy
lẩm cẩm trong ta mùa về như thế đấy
chợt nhớ...chợt buồn... chợt khóc nắng chiều xa
.....
quẳng hết chuyện ngày qua
ta về bình yên tìm yêu thương thật hiền như cổ tích
tìm lại  ta vùi sâu trầm tích
một góc thiên đường...
tắc tích ...
đợi chiều sang...
bình an...
bình an...!

QX