Nước chảy lững lờ
lục bình trôi líu ríu
chiều thương ai chiều như nấn níu
ta thương mình điên điển nở vàng bông
Nỗi nhớ bềnh bồng…
nỗi nhớ mênh mông…
câu lý thương nhau vì đâu nông nỗi
hai đầu sông
mùa thu thêm bổi hổi
cây cải về trời…cay đắng lá rau răm…!
Gió đập cành mềm xa xăm …xa xăm…
băm nát đời nhau câu Hoài Lang Vọng Cổ
đàn Bầu ai rao
thương làm chi cho khổ
con sáo bay rồi lổ chổ nắng chiều loang
Chõng chơ đời bao vết xước dọc ngang
có hàn gắn được không con tim ai tứa máu
gió thốc lạnh căm
lục bình trôi líu ríu
chiều thương ai chiều như nấn níu
ta thương mình điên điển nở vàng bông
Nỗi nhớ bềnh bồng…
nỗi nhớ mênh mông…
câu lý thương nhau vì đâu nông nỗi
hai đầu sông
mùa thu thêm bổi hổi
cây cải về trời…cay đắng lá rau răm…!
Gió đập cành mềm xa xăm …xa xăm…
băm nát đời nhau câu Hoài Lang Vọng Cổ
đàn Bầu ai rao
thương làm chi cho khổ
con sáo bay rồi lổ chổ nắng chiều loang
Chõng chơ đời bao vết xước dọc ngang
có hàn gắn được không con tim ai tứa máu
gió thốc lạnh căm
rách bươm một thời ngỗ ngáo
rối sợi tơ hồng
diều
nát gió bay xarối sợi tơ hồng
Dịu dàng đi…
mùa đã qua
con tim đã khô và mái đầu đã bạc
dịu dàng đi
qua rồi đắng chát
giọt nắng pha chiều
hong nỗi nhớ mong manh…
Nước chảy lững lờ
Điên Điển cháy đồng xanh…
Quyên Xưa.