Thứ Tư, 7 tháng 1, 2015

VỀ ĐI ANH!




Anh ạ!
Bây giờ trời đã vào đông, hàng cây trơ buồn đứng cô đơn từng đêm bên ngọn đường vàng hiu hắt, cơn gió lạnh lùng như ngọn roi mềm đau rát quất nhẹ vào tim , nhè nhẹ thôi nhưng đủ làm con tim dại khờ đau nhói.

Em bỗng chợt nhận ra ngày tháng hư hao đã làm mình hoài nghi tất cả và thật lòng em cũng chẳng thể nào vội vã để tin ai.

Đừng bao giờ xem em như con ngốc,dù ở một mảng kiến thức nào đó anh có thể hiểu biết hơn em , im lặng lắng nghe không phải là ngu ngơ để vội tin những gì anh nói. Cánh đàn ông , khi muốn đến với một người phụ nữ vẫn thường than vãn về hạnh phúc hiện tại của mình .

Anh cũng không ngoại lệ, và thật lòng khi nghe anh vô tư than van về người đàn bà đã từng chia ngọt sẻ bùi bao tháng ngày qua trong khi chị ấy đang mang căn bệnh ngặt nghèo, chút tình cảm trong em hình như tan biến, em cảm thấy tội nghiệp cho một kiếp đàn bà và thương hại cho anh quá đổi. Giá như anh mở lòng ra, biết đau theo từng cơn đau , biết cảm thông với tính nết thất thường khi cơn đau hành hạ, biết nghĩ đến tháng năm chịu thương chịu khó của vợ mình trong thuở hàn vi .... có lẽ chúng mình vẫn có thể là bạn tốt của nhau.

Em không quen diễn kịch, không thích dối lừa, ở em yêu ghét rất rạch ròi .
Chỉ mong rằng khi nghĩ về em, anh hãy nhớ về những vần thơ đã một lần gỏ cửa trái tim anh, những vần thơ đã đưa anh trở về một thời lãng mạn tưởng đã ngủ quên trong guồng xoay gạo , tiền , cơm , áo...và...cũng những vần thơ đó đã nhắc anh bổn phận và trách nhiệm với một gia đình.
Hãy hiểu và nhìn lại nha anh !

VỀ ĐI ANH !
Tháng giêng rồi sao anh
em không còn đếm những tờ lịch treo nghiêng
ngày buồn tênh trôi qua hờ hững
mùa đông ngủ vùi trong đám mây bay lững thững
em ngủ vùi trong mộng mị chiêm bao

Một chút gì huyễn hoặc anh trao
em không còn niềm tin để nghe con tim reo vui dù trong khoảnh khắc
hợp tan và được mất
anh đã dại khờ nên vội vàng chết mê chết mệt thơ em !

Anh ạ !
đời là một kịch bản muôn màu có triệu triệu người xem
em không như là thơ...
cũng không là một diễn viên đóng thế
lặng yên nghe anh kể
giả dối..
phỉnh phờ...
toàn những chuyện trên mây!

Đừng chuốc ngọt ngào
con tim em khô cằn không dễ lung lay
một đời hư hao em không còn cơn say chếch choáng
bên nửa mặt trời con sông xưa vẫn còn nghe loáng thoáng
tiếng gọi đò dù đò đã sang sông

Quê nhà bây giờ chắc đã vào đông
bếp lạnh tàn tro vẫn chờ em quay về nhóm lên ngọn lửa
về đi anh, còn có người đàn bà chờ anh bên song cửa
gieo tiếng dữ làm gì dù tình bậu muốn thôi

Em không cần anh xót xa đời ngọn gió mồ côi
xứ lạ, tha hương ...
đôi vai mong manh em vẫn ngẩng cao đầu vươn vai mà bước
về đi anh
đừng khua nỗi buồn lanh canh bằng đêm đen say khước
một chút thơ buồn rồi như gió mong manh...

Về đi anh....!
Về đi anh... !
_____Quyên Xưa_____