Thứ Sáu, 28 tháng 12, 2012

LỤC BÁT CHO MÌNH





Chiều buồn sợi nhớ đong đưa       
ai xui con sáo sông xưa gọi đò
nghiêng nghiêng trong gió câu hò
thương thân một mối tơ vò ruột đau

Lu là ngày tháng hư hao
mùa Thu quay quắt xanh xao môi mềm
vàng phai giọt nắng qua thềm
trắng phơ màu tóc nỗi niềm ai hay…!!!

Chòng chành đời cũng lăn quay
gừng nghe mặn đắng muối cay…nhạt nhòe
rưng rưng bông súng nở xòe
ven sông đom đóm lập lòe gọi nhau

Ví dầu đời trót lao đao
phù vân một kiếp úa nhàu diêu bông
thì thôi nắng đổ triền sông
xót xa chi mấy hư không vẫn là…

Còn đây một chút ngật ngà
lất lay trả nợ Ta Bà cho xong
vàng khô lá cũng xuôi dòng
thiện tai ! hạt cát xoay vòng trầm luân

Đông tàn rồi lại sang Xuân
Thu qua Hè tới bâng khuâng goị chiều
muộn màng một khúc tiêu diêu
Vùi trong mộ úa quạnh hiu phận người

Chỉ còn một thoáng mười mươi
thì thôi hong ấm nụ cười gởi trao
quên rồi ngày tháng hư hao
chiều Thu chim sẻ lao xao hiên nhà

Ôm đàn dạo khúc tình ca
đắng cay, nghiệt ngã chỉ là chiêm bao
bình yên nhé! Những chênh chao
lặng im lên tiếng ngọt ngào sẻ chia

“Trời cao xanh ngắt . ô kìa…!” *
             
               Chớm Đông 2012
                    Quyên xưa
*Tiếng sáo Thiên Thai-thơ Thế Lữ

LANG THANG...





 Lang thang…
xuống phố lang thang
mới hay
mùa đã trôi ngang hững hờ
bàn tay
tê mỏi ơ hờ
nghe như
hạt cát nhói bờ tim đau

Ví dầu
cây cải lao đao
rau răm chạnh khóc
hư hao một mình
ừ thôi !
một kiếp phù sinh
có vay có trả
riêng mình riêng ta...

Ngẩn ngơ
một cõi ta bà
một giây sám hối
mượt mà dối gian
thôi đành
con sáo sang ngang
đò xưa lỗi nhịp
cung đàn chênh chao

Lang thang…
nỗi nhớ ngọt ngào
rắc trên mộ
cỏ úa nhàu
thinh không
điếng lòng
một sớm sang sông
bờ đây bến đó
mà không lối về

Dặn lòng
thôi chớ u mê
nhà hoang bếp lạnh
quay về thôi !
ta !
vẹn nguyên
câu lý lu là
buông thơ
ta trả
lụa là cho ai

Quay về
ngầy ngật cơn say
làm tia nắng ấm
trên tay muộn màng
bời bời…
chút gióThu sang…!

PHỐ NÚI KHÔNG EM

Ngược lên - Thác Thủy Tiên *

( Thương tặng Thiên Châu, người em phố núi của Qx)

Em bỏ núi rừng đi về phía biển
Để lại sau lưng hương gió cao nguyên
Ngơ ngác vầng trăng không ai đưa tiễn
Nửa đắp tình anh, nửa lạc bước theo thuyền (THIÊN CHÂU)
...........................

Em bỏ núi đi về phía chiều nghiêng
Phố núi chênh vênh chờ ai buồn đau đáu
Dã Quỳ trong mưa rưng rưng mùa lơ láu
Loanh quanh ta tìm một dấu chân quen

Em đi rồi lịm đắng bóng đêm đen
Nghe thổ mộ khua buồn qua lối vắng
Tim vờ vĩnh bảo rằng không hụt hẩng
Sao nghe bão về dạt xô đời nhau

 Em đi rồi phố cũ hóa xanh xao
Ta hụt hơi lăn quay sau trò chơi được mất
Mặt trời đong đưa…đong đưa… xoay ngày quặn thắt
Đong đưa môi mềm …đong đưa đêm buồn… không em…không em…!

 Em đi rồi hờ hững gió cao nguyên
Vó ngựa tìm nhau lạc loài cơn hấp hối
Ta xơ xác chờ hoài dây tóc rối
Cột lại dại khờ ta  oằn nặng trăm năm

 Em bỏ núi đi rồi bóng nhỏ mù tăm
Ngơ ngác vầng trăng khua bóng đêm hằn sâu vết xước
Con dơi núi quăng mình trong vũng lầy một đời xuôi ngược
Găm nhặt nụ hồng còn vương vãi tinh khôi

 Em đi rồi  ! Phố núi… bảng lảng mùa trôi…!

                       Thu 2012
*Hình ảnh: nguồn trên Net

CHẠY TRỐN !


123tagged.Com

Ừ thì
phải chạy trốn thôi
giờ đây như lá
mồ côi giữa dòng
thà rằng
chỉ với thinh không
ta tìm ta lại
chênh chông nốt đời

Ừ thì
 vắt sợi mưa rơi
se dây tầm gởi
treo cây thơ già
nhặt tìm
trong nắng thu xa
vàng thau sợi nhớ
ngân nga khung chiều

Ừ thì
chỉ một quạnh hiu
ta đi tìm lại
liêu xiêu bóng mình
lá ơi
lá rụng sân đình
nghe con chim Sẻ
gọi mình mà đau

Thôi thì …
hẹn lại kiếp sau!!!...
                    Quyên xưa

NÓI VỚI BÈ BẠN YÊU THƯƠNG.




Thời gian qua, qx ít vào blog để gặp mọi người vì công việc nhiều quá, sức khỏe cũng không cho phép q được ngồi lâu, thêm một điều lu bu nữa là Yahoo sắp đóng cửa blog...bao nhiêu là chuyện dồn dập...bao nhiêu là chuyện làm cái đầu mình muốn vỡ tung ! Đành phải nhín thời gian để chuyển bài qua một nơi khác, nơi mà mình biết sẽ không còn rôm rả bạn bè như trước đây đã từng gặp nhau chia sẻ , yêu thương...Đành thôi các bạn ạ! Tất cả chỉ là vô thường.Trước đây , mình thường sống về hoài niệm , thường đớn đau khi nghĩ về những chuyện đã qua đi, thường tiếc nuối khi nghĩ về tháng ngày xưa cũ...Nhưng rồi mình đã nghiệm ra rằng, không có gì là vĩnh cửu, hãy dặn lòng phải luôn đối mặt với bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra với chính cuộc đời mình để không nghe hụt hẩng, quắt quay...!
Chẳng còn gì mà tiếc nuối khi Yahoo đã lạnh lùng bỏ rơi tất cả chúng ta, không bao giờ mình chạy theo Yahoo nữa, mình chỉ cảm thấy buồn khi nhìn lại bạn bè yêu dấu đã cùng nhau chia sẻ ngọt bùi. Rồi mọi chuyện sẽ qua đi, sẽ lại ngủ yên... như từng mùa Thu qua Đông tới, những chiếc lá mùa xuân sẽ úa vàng và quắt khô rơi theo cơn gió giao mùa. Mình chỉ muốn nói với các bạn , như một lời cảm ơn vì tất cả những thương yêu mà các bạn đã dành hết cho mình.

* THIÊN CHÂU ( Cỏ May): một người con tinh thần mà mẹ con mình chưa một lần gặp mặt, một cô bé rất tâm lý, luôn để ý đến trạng thái của người đối diện để biết được cảm xúc của từng người.Cảm ơn Cỏ May vì con đã luôn bên cạnh mẹ, những lúc ốm đau, những lúc tủi thân chỉ có một  mình, con đã luôn là bếp lửa ấm áp chiều hôm để lòng mẹ còn được reo vui những âm thanh tí tách  được cháy mãi cho đời.

* THỦY: được gặp nhau dù chỉ một lần đủ biết rằng mình hiểu nhau quá đổi, chân thành và thấu hiểu, thông cảm và sẻ chia...bạn ơi,những tháng ngày còn lại hãy bên nhau mà chia sớt vui buồn nhé bạn thương yêu! Hy vọng sẽ có một ngày hai đứa mình sẽ phượt một chuyến Tây Bắc vì bạn đã quá tuyệt khi ghi lại khoảnh khắc TB qua những tấm ảnh cực độc để dụ mọi người...(dĩ nhiên là trong đó có mình kaka...)

* CANONIAN NGUYEN : một cậu em hơi kiệm lời nhưng không vì thế mà chị em chẳng thể cảm thông nhau.Thương lắm chiếc lá cuối mùa mà em đã chọn làm Avatar trên Face. Hôm nào gặp nhau phải năn nỉ để được làm người mẫu xì dầu cho em , được chứ Khương ơi !

* TRẦN HIẾU:  hai chị em thường í ới gọi nhau sang nhà Thiên Châu uống cà phê và nghe nhạc, chỉ là ảo thôi nhưng buổi sáng nghe Hiếu gọi, chị lại thấy ấm lòng.Cảm ơn những tấm ảnh tuyệt đẹp về loài hoa Cúc đắng mà H đã tặng chị qx, cảm ơn vì H đã luôn sang thăm nhà dù biết chị luôn bận rộn, vắng mặt luôn.Hẹn gặp nhau Hiếu nhé, nhớ cho chị q gặp một nửa của H với nha, cứ giấu ở nhà hoài thì làm sao có được những thân tình sâu nặng đây em.

* MELODY TRÂN : cô em gái đáng yêu đã hết lòng với chị từ những ngày qx mới tập tành vào blog, rất trực tính nên sẵn sàng xả thân để bênh vực những người thấp cổ bé miệng như chị qx của em. Chị luôn thương quý cái chân thành trong em mà ở thời buổi này rất hiếm tìm được trên ảo đấy em iêu. Hãy luôn tươi trẻ , yêu đời và chọn thêm nhiều bài nhạc thật hay để gởi về cho chị nhé Trân!

* TRẦN PHƯƠNG: cũng là một cô em gái, thật thà vui tính , hai chị em chỉ nói nhiều với nhau qua điện thoại, trên blog thì cũng bù khú đủ điều, hihi...có những chuyện bí mật mà chỉ hai chị em mình biết được thôi Phương nhỉ, nào ngoéo tay nhau để cùng giữ bí mật đi nào kakaka...

* THU GIANG: em gái rất gần gũi với mình vì những đồng cảm qua số phận của một người đàn bà vốn dĩ đã quá đa đoan. Chưa biết em...chưa gặp em... mà sao nghe như gần gũi quá Giang ơi!

* ƯỚC MƠ và MAIKA MÙA THU :ba cô em ở vùng Đồng Nai, TP đã chia sẻ vui buồn với chị từ ngày mới vào blog.hi q vẫn không bao giờ quên được những tình cảm mà các em đã dành cho chị. Chỉ biết cầu mong cho các em luôn được hạnh phúc, bình an , mong được một ngày gặp nhau em gái nhé!

* HOA HỒNG XANH: một cánh hồng thật đặc biệt, hình như chỉ có ở vùng núi Châu Đốc , An Giang mà thôi, phải thế không muội, tỷ vẫn mong màu xanh tươi trẻ vẫn luôn thắm đậm hoa hồng của muội.Luôn hạnh phúc bên người dưng muội nha muội thân thương.

* CÚN ( PHONG SƯƠNG ): cậu em trai ở TP HCM nhưng công tác bên ngành Y ở mãi trên Đà Lạt, có lối viết văn rất sinh động và thực tế. Chị vẫn nhớ sau lần đi Đà Lạt về, chị bị bệnh nằm vùi, Cún đã sang nhà và " khám bệnh từ xa" cho chị. Cảm ơn Bác sĩ Cún, cảm ơn những lo lắng ân cần và tình cảm chân thành em đã dành cho chị , một phụ nữ miền Tây chịu thương chịu khó ( như lời em nói đó Cún của chị ơi !)

* SONG NGU: mình quen bạn qua Hoa Hồng Xanh và A Núi , mình rất thích thơ của SN, một chút trăn trở, một nỗi niềm chưa nói, một hoài niệm về một thời đã qua... Hình như có chút đồng cảm qua thơ nên mình và bạn đã họa lại rất nhiều bài thơ.Bây giờ lại gặp bạn trên Face , hy vọng là sẽ còn nhiều bài thơ " hợp tác " nữa nhé SN.

* HIỀN DUY: người bạn ở Vũng Tàu, vừa trải qua những ngày phải đại phẫu thuật, vậy mà vừa khỏi đã vội sang nhà chia sẻ với qx .Là chủ nhân của một blog rất đẹp, rất sang với những Lời hay ý đẹp, với những triết lý sống mà mỗi khi tuyệt vọng q lại chạy sang nhà bạn để được đọc, để nhìn lại mình...và sau những giờ phút tịnh tâm , mình lại bắt đầu đi tiếp con đường mà mình đã bước chân qua. Không biết sau này khi YH đóng blog, bọn mình biết có còn gặp lại nhau không , nhưng q vẫn cầu mong cho tình bạn của chúng mình luôn bền vững theo thời gian D nhé!

* THANH CLASSIC và KIM SA: chị em mình đã được gặp nhau , hiểu và từng chia sẻ với nhau thật nhiều qua blog. Nhất định một ngày nào đó , chị sẽ cùng Kim Sa ra Phan Thiết tìm em, lúc ấy đừng có mà chạy trốn chị đó nha Thanh!

* BÌNH ĐỊA MỘC và NHÀ GOM LÁ BÀNG : một người làm thơ lục bát rất hay, một người kể chuyện Tàu nghe không biết chán...q luôn quý trọng và ngưỡng mộ các anh.Q đã gặp anh Mộc trên Face rồi, còn anh Bàng đang phiêu bạt nơi nào không biết, chắc phải nhờ Mộc cho q đường link blog mới của anh Bàng để anh em mình lại được gặp nhau rôm rả chuyện trò.Q còn nợ anh Bàng một lời hứa cà phê Sài Gòn, nhất định sẽ trả nợ cho anh thôi...!

* MIÊU MẬP và A NÚI:nhờ có hai đứa mà cô có những buổi off vui vẻ và những lần đi chơi thú vị.Tiếc rằng lịch làm việc và đi học của Miêu đều kín hết nên đôi khi muốn rũ Miêu đi rồi cũng phải đành chịu mà thôi.

* ĐỖ PHU và TRÚC THANH TÂM: anh Đỗ là bạn của qx từ hồi học cấp 3, bây giờ là Hội trưởng Hội Văn Học Nghệ Thuật thị xã Châu Đốc, còn anh Tâm như là một người anh tinh thần, những bài văn thơ cua các anh lúc nào cũng làm qx ngưỡng mộ.Mong các anh luôn mạnh khỏe để Châu Đốc quê mình sẽ được mọi người biết đến qua ngòi bút của các anh.

* KHI TRÁI TIM NGỪNG ĐẬP , JHN THI: lúc nào chị q cũng thương quý hai em, cố tìm được nhau hai em nhé. Chị luôn mong được nhìn thấy hình ảnh của hai em trong những ngày sắp tới đó nha!

* KHÔNG GIỐNG AI, JEN, HOA QUỲNH:mong các em luôn vui trẻ, bình an và luôn gặp mọi điều may trong tháng ngày sắp tới.Nhớ giữ liên lạc với nhau nhé các cô em gái của chị q.

* MA ĐÌNH TÚ , HỮU HỢP:CUA ĐỒNG KINH BẮC: từ phương Bắc xa xôi , các em cũng đã luôn sang thăm nhà chị để chị em chia sẻ vui buồn. Cảm ơn các em và chị luôn mong sẽ có ngày tìm về thăm lại đất Phú Thọ thân yêu!

* ANH QUỐC ANH & ANH TÁM: Hai người anh luôn có những lời động viên, lời  khuyên bổ ích khi Qx chán nản đến tận cùng.Cảm ơn hai anh và mong anh em mình sẽ luôn gặp nhau trong nhữing ngày sắp tới với đầy lắm tình thân.

* qx cũng cảm ơn DUNG & MINH ANH,NGUYÊN SƠN, 3 DINH LÃO NÔNG,ĐONG ĐẦY, TÌNH THƠ VŨ LẬP,LANG THANG, CƠN MƯA RÀO, ĐỒNG QUÊ, HƯƠNG GIÓ, VELVET NG, LONGIGO, ÁNH SAO ĐÊM,HOÀNG LAN,HUY HOÀNG...đã sang thăm , đọc và gởi lại cho q những lời còm mà mỗi khi đọc lại q vẫn luôn cảm thấy bùi ngùi.

 Cuối cùng qx luôn mong tất cả các bạn đều luôn hạnh phúc, luôn yêu đời , luôn yêu tình bạn chân thành để chúng mình còn có thể vượt qua bao khó khăn chung của đất nước, vượt qua trở ngại gia đình  để có thể còn gặp nhau dù là trong thế giới ảo .Nhé ! các bạn yêu dấu của tôi ơi!
Mình muốn ôm tất cả các bạn vì mình nghe yêu các bạn vô bờ...! Hy vọng bọn mình sẽ như những cánh cò liền cánh trên cánh đồng quê hương xanh ngát, cùng vẻ nên bức tranh đồng quê thắm đậm tình người.
                                                                                                                       

P/s: Dĩ nhiên sẽ có nhiều bạn mà với công việc bộn bề , với đầu óc già nua lẩm cẩm qx chưa nêu ra hết tên những người bạn đã một thời gắn bó với mình ...xin lỗi các bạn, qx sẽ tranh thủ để kịp bổ sung thôi, thông cảm cho mình nhé các bạn của qx...

                                                                                                                                  


Nhà mới của qx , các bạn ghé thăm mình nhé!
:  http://quyenxuacapheminky.blogspot.com/ 
:http://www.facebook.com/xua.quyen
:http://www.facebook.com/pages/Quy%C3%AAn-X%C6%B0a/311125249003321


TRƯA SÀI GÒN -BẠN VÀ TÔI







Chưa một lần được gặp mặt nhau, chỉ quen và thân nhau qua từng trang blog . Cuộc sống như một dòng chảy bộn bề với trăm nghìn nỗi đa đoan...Bọn mình đã gặp nhau ở một thế giới ảo để có thể thông cảm sẻ chia những yêu thương , phiền muộn đời thường bằng trái tim rất thật .Cảm ơn Blog đã mang đến những người bạn để mình có thể cười vui khi hạnh phúc, có thể khóc trong những lúc tủi buồn. Chính các bạn đã nắm chặt lấy tay mình trong những phút giây mình nghe như đang chìm xuống tận biển sâu... Lên Sài Gòn lần này mình đã được gặp một trong vài người bạn thân quý hiếm hoi như thế. Bọn mình như quên hết buổi chiều tháng mười một đang tắt nắng vội vàng, quên hết không gian xô bồ luân chảy, chỉ còn có bọn mình và những chuyện trên trời dưới đất, những ngày tháng hồn nhiên xưa cũ, những hiện tại lo toan theo vòng quay cơm áo gạo tiền, những Trịnh Công Sơn , Phạm Duy ,Vũ Thành An , Ngô Thụy Miên...những Comme Toi, Papa, Donna, Bang bang, Woman in love...tất cả như rũ nhau tìm đến vây lấy bọn mình.Bọn mình đã ngồi với nhau như thế...bình yên!




Thủy của mình như thế đó, dễ thương như thế đó...!





Thủy đã đưa mình đến nhà hàng các món ngon Nha Trang, khung cảnh thật tuyệt. Bạn mình cũng thật tuyệt khi muốn đưa mình- một người vốn xem chuyện bếp núc như một đam mê -đến nơi đây để mở rộng tầm nhìn.




Bánh xèo hải sản và Cá hấp cuốn bánh tráng, trình bày đẹp và cũng khá ngon.





Ông xã mình gọi đến...





...và cũng nói chuyện với bạn mình.






Thủy đã chụp cho mình những kiểu hình như thế .



Ngồi trong TERRACE



Hai chị em cười tươi chưa nè!

Cảm ơn Thủy vì những gì đã dành cho q. Cảm ơn Sài Gòn và những phút giây ngắn ngủi với Thủy thân thương, chỉ chừng đó thôi ...đủ để lòng nghe nhớ khi chọt nghe giai điệu xưa về:

"Đưa em về dưới mưa
 chiếc xe lăn dốc già
 đưa em về dưới mưa
 áo em bùn lưa thưa..."( thơ Nguyễn Tất Nhiên)

Q sẽ chờ , một ngày Thủy về với miền Tây quê mình Thủy nhé!




Lễ hội đua bò đấy Thủy!



    Bông súng mùa nước nổi.



Cá Linh non nè bạn hiền



Tung lờ mò ( lạp xưởng bò), hấp dẫn không Thủy?



Mưu sinh mùa nước nổi.




Khô cá tra phồng



Đặc sản tuyệt cú mèo;Bông điên điển, nấu canh chua, làm nhân bánh xèo, ăn với mắm Cá Linh, chẹp...chẹp...Thủy ơi !
Mình đang dụ Thủy nè , Khương nè , Hiếu nè và cả Cỏ May của mình nữa đó.
Chừng đó đủ làm mọi người nôn nao muốn về Châu Đốc một lần không?


TA VẪN NHỚ MÙA THU






·                                
Dẫu chưa về ta nào dễ đành quên
Áo mẹ sờn vai nhạt nhòa sau vạt lúa
Bóng liêu xiêu trên đường quê cỏ úa
Nắng trưa hè như rực cháy đồng đưng

Dẫu chưa về nên ta mải bâng khuâng
Một tiếng gió giao mùa cũng đủ làm trăn trở
Én chao nghiêng nghe nghẹn ngào trăm mạch thở
Mùa xuân ngậm ngùi...mùa xuân tha hương !

Dẫu chưa về ta gói ghém yêu thương
Cột chặt con tim gởi về em phương đó
Vườn trầu xưa còn không … nắng vàng hanh qua ngõ ?
Em còn không... trúc trắc nỗi niềm anh...?

Dẫu chưa về ...nhưng khao khát giấc mơ xanh...
Mùa  nước đầy dâng dịu dàng hoa bông súng
Con cá linh non theo dòng về sông trũng
Điên điển vàng đồng cháy rực cả ven đê


Em có còn chiu chắt mảnh tình quê
Lay lắt trong tim nghe mùa thu hoen rĩ
Ôi vết thương cả một đời âm ỉ
Sợi tơ hồng không rịt nổi cơn đau...!


Có bao giờ nghe chiếc lá vàng thau
Cúi xuống vai em lời bâng quơ bối rối
Nhẹ nhàng thôi…một lời thôi… bổi hổi
Dẫu chưa về…ta vẫn nhắn lời ru

Áo em vàng…ta thương mãi mùa thu…
              
                         Mùa thu…mùa lũ quê nhà 2012
                                   Quyên xưa







·           

CÁ LINH MÙA NƯỚC NỔI QUÊ TÔI






Trong sách Tự vị tiếng nói miềm Nam, cụ Vương Hồng Sển đã kể về một giai thoại : “Vua Gia Long thất trận chạy đến Vàm Nao, An Giang để tìm đường ra biển thì bất ngờ có đàn cá nhỏ nhảy vào thuyền, nhà vua không đi nữa vì cho rằng hiện tượng đó báo trước điềm gở sẽ xảy ra. Đúng là quân Tây Sơn đã mai phục ở đó rồi. Để tỏ lòng tri ân loài cá , vua đã đăt tên cho chúng là cá Linh “.






Năm nào cũng vậy, đến tháng bảy , tháng tám âm lịch thì từ thượng nguồn sông Cửu Long, cá Linh non đầu mùa bắt đầu xuôi dòng về miền hạ để bắt đầu cuộc đời nổi trôi sông nước.Theo nhà văn Bình Nguyên Lộc, người miệt vườn kêu cá non nước ngọt đầu mùa là cá Lạc Mạ ( Mạ tiếng người Chăm Châu Đốc để gọi người Mẹ , ý chỉ cá con bị lạc mẹ).Cá Lạc Mạ ở những năm trước , vì nhỏ quá nên không có giá trị kinh tế, nhưng nó lại là một món ăn rất khoái khẩu của dân nghèo.


Cá Linh Lạc Mạ ( cá Linh non )


Còn ở những năm gần đây, hình như nhiều người biết đến món đặc sản tuyệt vời này nên giá cá đầu mùa rất cao, mỗi ký cá có khi giá đến 100.000.đồng . Người ta chỉ gọi là cá Lạc Mạ trong vòng một tháng đầu tiên. Sau đó theo dòng chảy cá lớn rất nhanh,những chú cá dần trở nên mập mạp thường được gọi bằng những cái tên Linh rìa, Linh ống…v…v…


Cá Linh non đầu mùa thường được đem chiên bột ăn với bún và rau sống, làm chả hay kho lạt dầm me , bữa cơm giản đơn của người dân miền tứ giác thêm ngọt ngào mùi phù sa đồng bằng châu thổ : bông điên điển vàng mơ, kèo nèo xanh, bông súng trắng kèm theo hương vị của một loại cá chỉ có ở quê nhà.





Nếu đã một lần về thăm Châu Đốc, bạn sẽ không quên tô canh chua cá Linh với các loại rau đồng nội,tươi ngon , vị chua của me sống dâu mùa , vị béo thơm của cá, vị nhân nhẫn của bông so đũa , vị ngòn ngọt , giòn giòn rất đặc trưng của bông điên điển, vị mằn mặn nồng thơm của nước mắm đồng cũng được ủ từ đặc sản cá Linh




QX đã chuẩn bị cho nồi canh chua như thế đó



Tô canh chua  khi đã nấu chín ( bông so đũa đã trở thành màu tím rồi các bạn ơi!)


Khi gió bấc hiu hiu, nước lũ từ từ rút xuống. Đây là thời điểm hàng đàn cá Linh già trên những cánh đồng ngập tràn nước lũ trước đó theo con nước vượt ra sông .Bấy giờ cá đã lớn cỡ đầu ngón chân, những nồi cá linh kho hầm với khóm hay với mía thường có mặt trong những mâm cơm mọi nhà. Dưới bàn tay của những người nội trợ khéo léo, cá Linh sẽ được kho rục cả xương, ngọt dịu mùi thơm khóm , mía ; dẽ bùi thịt cá vàng ngon ….



Dĩa cá Linh kho hầm với khóm và nước dừa của QX đấy, rục xương luôn rồi...các bạn có muốn biết mình đã kho như thế nào không???

Chừng đó thôi…chỉ chừng đó thôi …mà sao Châu Đốc quê tôi lại ngọt ngào thân quen quá đỗi. Dù có đi đâu, về đâu tôi sẽ không bao giờ quên tất cả những hương vị Cay, Đắng, Chua, Chát, Mặn , Nồng…hòa quyện mùi cá Linh đặc trưng mà nếu nhắm mắt lại tôi cũng không sao nhầm lẫn được. Những hương vị bình dị , mộc mạc ấy sẽ đi cùng tôi đến suốt cuộc đời…Hương vị của quê tôi…!!!

                                                                          Mùa lũ 2012
                                                                           Quyên xưa


BÁNH TRÁNG TRỘN -MÓN YÊU THÍCH CỦA NAWY





NAWY rất thích ăn món bánh tráng trộn , ngay cả tụi nhỏ nhân viên trong quán cũng thế...
Cứ canh me lúc tôi hơi rãnh rỗi một tý là chúng lại đòi ăn bánh tráng trộn, dù cực một chút nhưng thấy mọi người vui vì ăn ngon, với tôi thế là đã đủ rồi .Hihi...
Cách làm thì rất dễ, có thể gia giảm nguyên liệu tùy theo sở thích, riêng tôi vẫn thường trộn bánh theo công thức sau :


* 300 gr bánh tráng khô xắt sẵn

* 15 trứng cút , luộc lên , bóc vỏ

* Hai trứng vịt đánh tan , tráng mỏng , xắt sợi

* Hai trái xoài hơi có vị chua 9 khoảng 400 gr )

* 50 gr tôm khô nhỏ nhưng chọn loại ngon.

* 50 gr khô bò

* 50 gr đậu phộng rang giả bể hai, ba

* 1 trái ớt sừng bỏ hạt cát làm hai xắt sợi nhỏ

* Một nhúm rau răm xắt nhỏ

* Một ít tương ớt

* Một ít tỏi




- Trứng vịt đánh tan nêm chút bột canh, chút tiêu, một chút bột gao hay bột mì tinh ( bột củ năng ) cũng được, có thể cho thêm một chút rượu để tráng trứng thật mỏng. Xếp lại làm ba và xắt sợi nhỏ.

- Xoài sống băm nhỏ, tiếp tục xắt sợi ( chỉ nên băm trước khi trộn bánh mà thôi )

- Tôm khô ngâm nước ấm khoảng 10 phút, xả sạch để ráo . Bắc chảo lên bếp,để nóng, phi tỏi hơi vàng , cho tôm khô vào xào thơm, thêm chút tiêu , ớt khô tùy khẩu vị.




Bắt đầu trôn bánh với xoài sống băm, trộn cho đều, xong cho tất cả nguyên liệu ( trứng, tôm khô,trứng cút, khô bò )trộn đều, (nhớ chừa lại mỗi thứ môt ít để xếp trên mặt trang trí cho đẹp . Cuối cùng , cho đậu phộng, rau răm vào ,nêm tương ớt vừa ăn .Nếu ăn hơi mặn thì có thể cho thêm một ít muối tôm hay muối ớt cũng được . Xúc ra dĩa để trứng cút và mỗi thứ còn lại một ít lên mặt bánh trộn.
Lưu ý là nhớ ăn ngay khi vừa trộn xong để đảm bảo an toàn thực phẳm.



Vậy là món báng tráng trộn đã xong.

Ông bà ta thường nói :" Của không ngon , đông con cũng hết "

Cả quán của tôi có rất nhiều con , cộng thêm mấy chị em phụ bếp , thành ra...hihi...trộn bao nhiêu cũng hết bấy nhiêu thôi , các bạn ạ !

Nếu có bạn nào thích món này mà chưa làm bao giờ thì cứ làm thử đi nhé !

Riêng tôi , đây là những món hồi môn , của để dành mà QX tôi tặng lại cho con gái Cỏ May ( vì tôi đã vốn không có con gái rồi mà )

Mai sau...Con cứ nhìn lại mà nhớ mẹ Quyên nhé Cỏ thương yêu!

                                                                                 Mỗi ngày tôi cố chọn một niềm vui
                                                                                      Tặng riêng cho Cỏ May
                                                                                            Quyên xưa

ĐỪNG TUYỆT VỌNG TÔI ƠI !





Bao nhiêu chịu đựng…bao nhiêu kìm nén…từng ngày …từng ngày… oằn nặng trong con tim tôi vốn nhạy cảm và dễ tổn thương. Tôi gần như kiệt sức… tôi mệt mõi…và tôi muốn buông xuôi đi tất cả. Cuộc đời vốn dĩ chẳng dài lâu, sao nỡ đày đọa nhau cho đến nông nổi này. Tôi , một người đàn bà chỉ biết ru rú xó nhà , một lòng cúc cu phục vụ chồng con, không ăn chơi , không đề đóm,không phung phí xa hoa, không la cà ngồi lê đôi mách…Số phận tôi là một đời cưu mang nghiệp chướng. Tôi an phận thủ thường và dặn lòng hãy trả cho xong những gì kiếp trước mình đã nặng vay.!

Thế nhưng với ông xã , tôi là một người đàn bà không thể chấp nhận được vì tôi đã biết làm thơ, biết gởi vào thơ những lặng im không nói, những thổn thức , khát vọng của một đời hư hao , nông nổi…Dù trong thơ tôi vẫn chưa dám nói hết những suy nghĩ của mình khi biết rằng ông xã luôn kiểm duyệt bằng chiếc iphone luôn dính trên tay vì anh có quá nhiều thời gian nhàn rỗi. Nếu lỡ trong thơ , trong truyện ngắn có một ý tưởng nào không vừa lòng ông xã thì xem như tôi phải chuẩn bị trả lời những câu điều tra, dằn vặt, những tiếng cười gằn, những ánh mắt rẽ khinh…Với tôi, đó là một cách tra tấn rất đỗi dã man, một ám ảnh rợn người mà dù có thương ông xã đến đâu, tôi vẫn phải tin rằng con tim mình đã chết sau những cơn đau giãy giụa rã rời…!

Cách đây hơn hai mươi mấy năm, chúng tôi đã gặp nhau trong nghèo khó, gặp nhau trong thời bao cấp, đồng lương cao nhất trường của tôi cũng chỉ đủ gói ghém nuôi một Mẹ già và hai con còn nhỏ dại ( tôi chia tay ba của Hải Trúc, Hải Đăng khi chúng chỉ vừa hai , ba tuổi), một mình tôi phải làm thêm nhiều việc để Mẹ và con được ấm áp khi trời trở gió lập đông, để bữa cơm đạm bạc được thêm vài cọng rau ,con cá tươi ngon cho con nhỏ no lòng.

Ba giờ sáng tôi lầm lũi sang hai chuyến đò ngang để đón mua những loại trái cây tươi từ cù lao Án Bình mang tới. Tôi phải đi thật sớm để khỏi bị bạn hàng tranh giành, mang về cho bà ngoại Cu Ti(Hải Đăng) ngồi bán trước nhà (cạnh trường tôi công tác) rồi lại tất tả đến trường để đảm bảo chuyên môn.Một ngày quần quật với công tác quản lý, lúc ấy tôi chỉ có một phó Hiệu Trưởng phụ việc mà thôi, thời buổi ấy làm gì có phụ trách văn thư hay thư ký , tôi mệt đuối với hội họp, chấm thi, dạy mẫu…nhưng tôi vui vì luôn có đồng nghiệp cùng nghiêng vai chia sẻ cùng tôi nhiều lắm những vui buồn..

Chừng ấy thôi vẫn là chưa đủ khi nói hết về ngày xưa ấy, mỗi tuần ba buổi, từ 5 giờ chiều, tôi lại cọc cà cọc cạch đạp xe lên Công ty du lich , tôi hợp đồng với Đội Văn nghệ để hát trong nhưng tối cuối tuần…Hơn 9 giờ đêm lại lũi thủi đạp xe về với Mẹ và con..Thơ của tôi đã ra đời theo những vòng xe cót két, theo những cơn mưa đêm trái mùa, theo những ngọn gió bời bời thơm nồng mùi gạch chín, theo những vệt bùn lưa thưa vương vạt áo dài đơn sơ, sờn cũ của tôi…vậy mà thơ vẫn đều đặn được đăng báo , tập bản thảo mỗi ngày mỗi dày thêm, sáng rực thêm bao niềm tin khao khát của cuộc đời.

Không muốn nhắc lại chuyện xưa cho thêm dài dòng, nhưng tôi muốn khi đọc được những dòng này, ông xã sẽ nhớ về tôi của những ngày một mình vất vả nuôi con.Bao nhiêu người bước tới, bao bài thơ bài nhạc về cô giáo Mỹ An, bao giàu sang địa vị…tôi vẫn lặng lẽ…lặng lẽ… một mình., lặng lẽ là một cô giáo quê nghèo, lặng lẽ là một người hát mướn , lặng lẽ là một người biết làm thơ…Tôi ngày xưa khi chưa gặp ông xã là như thế đó, ông xã ơi!

Ông xã vẫn dư biết điều đó, khi đến quán ca phê của tôi trầm nhạc (sau này khá hơn tôi đã mở một quán cà phê ,nho nhỏ thôi nhưng Hải Trúc bày trí rất đẹp mắt, dễ thương).Có lẽ là duyên phận nên chúng tôi đã đến với nhau.Tôi cứ tưởng mình có thêm bờ vai nương tựa lúc bóng ngả về chiều, tôi từ bỏ tất cả để theo anh bôn ba làm kinh tế.Cảm ơn ông xã đã chỉ tôi một con đường để làm ra tiền bằng những mồ hôi chân chính.Nhưng cũng trên con đường đó tôi đã tự dò dẫm bằng đôi chân không hề chùn bước , bằng đôi tay quen chịu thương chịu khó , bằng cái đầu nhạy bén nhưng đầy tình cảm của một tôi đã trót đa đoan.

Để có được ngày hôm nay , tôi đã đánh đổi quá nhiều thứ của cuộc đời…Xa Mẹ , xa con,xa trường lớp, bạn bè, xa những vần thơ chỉ mới phôi thai đã vội vã nuốt vội vào tim theo guồng quay cơm áo…Ông xã vẫn thường biết tôi đã giấu vội đi những dòng nước mắt nghẹn ngào khi ngang qua một ngôi trường nào đó , khi cánh phượng vào mùa nở bung từng cánh đỏ rưng rưng.Từng đêm , một mình theo xe chuyển hàng từ Nam ra Bắc, ngang qua xóm vắng, nhìn gia đình người ta quay quần bên nhau, tôi co ro nghe lạnh rát con tim khi nghĩ về Mẹ già và hai con yêu dấu,may mà hai đứa vẫn ngoan…nên bây giờ niềm hãnh diện của tôi vẫn là hai con yêu quý nhất trên đời.

Từ mấy năm nay, tụi nhỏ đã lớn khôn, đều ở xa tôi nhưng mấy mẹ con mỗi ngày vẫn gặp nhau trên Internet, cứ nghe giọng Mẹ hơi buồn là tụi nhỏ đã lo âu, nghe mẹ khàn ho là đã xuýt xoa bảo Mẹ đi Bác sĩ…vì thế, dù buồn , dù khổ, dù chỉ kịp lau khô dòng nước mắt , tôi vẫn cố nói giọng bình thường cho con trẻ an tâm.Hãy để con cứ nghĩ rằng mẹ đang hạnh phúc, mẹ đang được đi du lịch đó đây như con thường nhắc nhở khi gởi tiền cho mẹ.Tôi liêu xiêu trong nỗi đau như những sợi zích zắc quấn quanh, nghẹn ứ trái tim mình…!

Một ngày của tôi bắt đầu từ 3 giờ 30 sáng, một mình (cũng chỉ một mình), tôi nhóm lên 10 bếp lửa than như tự nhóm lên ngọn lửa sưởi thơ mình, mọi chuyện được sắp xếp theo một trình tự từ mấy năm nay kể từ ngày tôi mở quán, nhanh chóng , gọn gàng để kịp giờ nhân viên đến để dọn hàng. Hơn 5giờ 30 tôi ra chợ để chọn những con cá tươi ngon mới vừa đánh bắt, những bó rau sạch của những người nhà quê mang ra bán. Tất cả dành cho ông xã trong buổi cơm có quá nhiều thứ phải kiêng khem từ ngày anh đổ bệnh. Tôi phải cân bằng lượng đạm, vitamins, cholesterol trong từng bữa ăn như thế… Chuyện quản lý quán ăn, quán cà phê cũng không dễ dàng gì trong thời buổi hiện nay, hầu như đã chiếm hết thời gian trong ngày của tôi. Quay tròn trong guồng xoay tẻ nhạt đó, tôi còn gì cho tôi ngoài những vần thơ tim óc. Tôi tranh thủ gởi theo chút gió chút mưa từng nghĩ suy hụt hởi, từng câu thơ mòn mỏi bởi tàn phai…! Một chút thôi, chỉ một chút thôi mà sao ông xã lại vẫn đành lòng…!!!

Chừng đó thời gian sống bên nhau, chừng đó thử thách đầy sóng gió của cuộc đời…bây giờ, chiều đã dần trôi về cuối ngày xa lắc, còn lại gì khi tất cả chỉ là một chút vô thường, sao ông xã cứ mãi tự làm khổ mình , tự làm khổ vợ con để gia đình cứ mãi là địa ngục trần gian, để buổi sáng âm u và buổi chiều mưa lạnh…Đày đọa nhau để được gì trong muộn màng ngày tháng phôi pha…?!

Cuối cùng, tôi muốn ông xã hiểu rằng tôi cũng cần một góc nhỏ để cất giữ niềm vui muộn màng, những sẻ chia bè bạn, ông xã đừng rình rập kiếm tìm và xóa bỏ hay giấu giếm nó đi, tôi không có thói quen đối phó, tôi trong sáng nên chỉ muốn bình yên trong thế giới của riêng mình.

Biết rằng ông xã sẽ tự ái hay lại ào ào la mắng , nhưng tôi muốn một lần nói thật sau những lần nhỏ to giải thích mà ông xã cố tình không chịu hiểu.Thì thôi, nếu cảm thấy cả hai đều phải chịu đựng lẫn nhau, quá nhiều đau khổ thì hãy một lần dù đau, dù bỏng rát, hãy ngồi lại bên nhau để đưa ra một giải pháp cuối cùng , một giải pháp mà đúng ra tôi đã phải chọn lựa khi biết rằng mình đã thêm một lần nữa lại trót sai lầm.Hãy cho tôi một ngày được sống cho chính bản thân tôi…!!!
                                                     Hình như cơn bão đang về...
                                                            Quyên xưa

MỘT NGÀY NHƯ MỌI NGÀY CỦA NAWY




Đôi khi tôi tự hỏi việc học bây giờ sao khó thế . Trong ký ức tuổi thơ, tôi vẫn còn nhớ như in những trò chơi dân gian sau buổi đến trường. Tôi ngày xưa vốn ngổ ngáo như con trai nên tôi không ngán bất cứ trò chơi nào, từ bắn bi , đánh đáo, lò cò, bắt keo,chơi u, chuyền đũa...Thời gian về nhà là thời gian tôi dành cho lũ bạn gái trai cùng xóm, vui đùa thỏa thích .Chỉ có buổi tối là phải ngồi yên để học bài và làm bài tập, loáng cái là xong. Vậy mà năm nào cũng lãnh phần thưởng to đùng. Chả bù với bây giờ, cháu tôi phải học cật lực, từ chương trình chính khóa, đến học trái giờ, đến học thêm anh văn, Toán.v...v... Ôi thôi đủ thứ, thật tội cho cháu NAWY yêu dấu của tôi !
Buổi sáng NAWY phải dậy từ 5 giờ 45 phút , vệ sinh cá nhân, tranh thủ đọc qua bài , ăn sáng rồi tất tả tới trường .Nếu tôi cho mang tất cả tập sách để đến lớp chắc là cháu sẽ không mang nổi, bao nhiêu là tập vở, sách bút. Cái giỏ xách màu vàng trong ảnh là dụng cụ cá nhân để cháu ở bán trú đến 7 giờ 30 tối mới về đến nhà. Chỉ có thể cho cháu chơi game 30 phút ( bài vở ngày mai đã được chuẩn bị ở khu bán trú rồi), xem hoạt hình hay đi dạo phố vài vòng với tôi...chỉ chừng đó thôi cháu đã tới giờ đi ngủ. Không còn thời gian để cháu nô đùa, ở phố chợ cũng không có điều kiện cho cháu tự do bay nhảy. Một ngày của cháu trôi vèo qua nhanh chóng, tuổi thơ của cháu lẵng lẽ rập khuôn theo ngày tháng vô tình , hờ hững như từng tờ lịch mỏng dần rơi...!
Việc học hành đã cướp mất thời gian hiếm hoi của NAWY cả hai ngày cuối tuần. Chương trình học lớp Ba đã có môn tiếng Anh, sáng thứ bảy , chủ nhật cháu phải đi học thêm với chính thầy giáo dạy môn này ở nhà trường, không học thì không theo kịp bạn bè cùng lớp, tôi đành bấm bụng nhìn cháu vùi đầu vào việc học mà thôi.




Bây giờ cháu không còn thời gian để theo đủ những buổi học võ, môn thể thao mà WY rất thích, cháu chỉ được đến sân võ vào chiều thứ bảy, hình như đó là những khoảnh khắc duy nhất mà cháu được nô giỡn vói bạn bè đồng môn.Tôi thương cháu đứt ruột nhưng chương trình học vốn dĩ đã khép kín như thế, tuổi thơ bây giờ đã phải là như thế, tôi bó tay thôi !
Thật tội vô cùng cho tuỏi thơ của CHÂU ASNAWY .Cố lên nhé, cháu yêu quý của bà ơi!