Chủ Nhật, 26 tháng 1, 2014

TÍCH TẮC...GỌI BÌNH AN !



TÍCH TẮC...GỌI BÌNH AN
khi con tim run rẫy mong manh và dòng đời cứ cuốn xoay vô tình nghiệt ngã
khi con tim như hoá đá
ta vẫn muốn ôm đàn lặng lẽ hát tình ca
tháng mười hai hờ hững trôi qua
từng tờ lịch cuối cùng rơi nhịp buồn hiu hắt
ta nhớ phố ven sông chiều trong ngăn ngắt
tim tím ven đường Bằng Lăng thổn thức ngóng chờ ai
ta sẽ về thức một đêm say
ấm áp mùa xuân bập bùng bên ánh lửa
ta sẽ hát thật vang mặc trời nghiêng ngữa
quên hết sự đời ....như cơn gió đi hoang
cuối cuộc đời ta chỉ muốn lang thang
tóc xoã gió bay chân trần tìm về chốn quạnh hiu bình  yên nghe con tim ca hát
sau bao mùa bỏng rát
thắp lửa tim mình khao khát gọi mùa xưa
bây giờ  nắng đã vàng chưa
vàng như nỗi nhớ già nua ta vẫn hay gởi về chốn ấy
lẩm cẩm trong ta mùa về như thế đấy
chợt nhớ...chợt buồn... chợt khóc nắng chiều xa
.....
quẳng hết chuyện ngày qua
ta về bình yên tìm yêu thương thật hiền như cổ tích
tìm lại  ta vùi sâu trầm tích
một góc thiên đường...
tắc tích ...
đợi chiều sang...
bình an...
bình an...!

QX

Thứ Hai, 13 tháng 1, 2014

PHẢI KHÔNG ANH...?

Bài viết tặng N và H , những người yêu nhau và đang xa nhau...



Ảnh: Trần Trọng Hiếu

Em không còn buồn ....rồi mọi chuyện sẽ qua
Khoảng trống không tên vẫn bình yên như mỗi chiều em vẫn thường chờ Anh như thế
Vẫn kể cho Anh nghe lúc em một mình cà phê bên hai chiếc ghế
Giọt đắng giọt buồn...em nếm hết rồi Anh
.......
Đừng dối lòng với lý kẻ loanh quanh
Nước mắt rưng rưng hay nụ cười không sao tròn trĩnh
Ta cứ vờ đi dù ngày say đêm tĩnh
Em cứ hỏi lòng sao lại  trốn đời nhau
Đêm lặng lẽ một mình em cứ hỏi vì sao...
Cánh chuồn vốn mong manh hay vườn tim em không còn nơi cho anh di trú 
Lặng lẽ bay đi quên con đường xưa rêu phủ
Sợi tóc rơi buồn...em không thể để iêu ai
Em không thể vội vàng quên ngày tháng trong tay
Muối mặn Anh ơi và gừng thì cay cay lắm
Con cá quen bơi trong chậu bèo lấm tấm
Thương trái nhãn lồng..đau xót lý chim Quyên
Bây giờ một mình ....mỗi đứa có bình yên
Anh có nghĩ về em khi ngoài kia trời đang giăng giăng gió
Anh có bâng khuâng khi mùa xuân đang qua ngõ
Thương cội mai vàng hiu hắt chỉ mình em
Gió bấc thật buồn...ai cất tiếng ru đêm
"Ầu ơ...tình yêu như cánh chuồn chuồn
khi vui nó đậu ...khi buồn nó bay....! "
.......
Anh sẽ không buồn khi trời ngập nắng mai
Anh có về nhặt chiếc lá thời gian vỗ về em đêm 30 Tết 
Ngày lại vui....
Như không bao giờ hết...
Phải không Anh ...?
QX
Hình ảnh: NNS






Thứ Ba, 7 tháng 1, 2014

THIÊN ĐƯỜNG LẠNH !





Không một nụ mai vàng
không một chút gì báo hiệu xuân sang
thành phố như loài dơi mải mê ngủ đông quên dêm dài giá rét
không đêm nào tôi có được một giấc ngủ sâu  thẳng thét
cứ chập chờn trong mộng mị, chiêm bao
..........
Tôi thương quê nghèo, thương con nắng hanh hao
cơn gió tháng mười hai đủ làm se se nỗi nhớ
có đi xa mới nghe lòng trăn trở
đau đáu một phương trời thao thiết tiếng gà trưa
cuối năm rồi hoa cúc trổ vàng chưa ?
mùa quýt Cấm Sơn đã oằn cây chín đỏ ?
cội mai già có nhiều hoa trước ngõ?
con khướu trong vườn mùa lạnh có ngân nga...???
..........
Lặng  lẽ tôi  tìm một giọng cười rất thực ở quê xa
cái hào sảng hồn nhiên của người miền Tây chơn chất
ơi  thiên đường....ơi...được...mất...
tôi lẻ loi buồn nghe lạnh quá...mình tôi !
.........
Thèm  buổi sáng vĩa hè cà phé bè bạn quá đi thôi
tô bún cá nồng nàn mùi thơm Châu Đốc
những chiếc xe đẩy ban trưa nào me nào cóc...
hàng Tết "xô" đầy dọc lối  Cá Ba Sa
.........
Thiên  đường lạnh...thiên đường xa
không có thiên sứ dịu dàng nào chấp cho ta đôi cánh
những nụ cười thoáng qua ...rất lạnh !
con tim xa cội nguồn ...tình cảm cũng hư hao
thiên đường buồn ...
thiên đường lạnh...
xanh xao...!!!
QX