Thứ Tư, 25 tháng 9, 2013

VỚI NGƯỜI BẠN QUẢNG NAM








GỬI NGƯỜI CHÂU ĐỐC

Tôi yêu cái nơi tôi chưa hề một lần ghé đến
Ở đó có những đầm sen
đêm thao thức tiếng ểnh ương
Quê của em có bao nhiêu con đường
Sang mùa nước lớn
Phố chợt hoá thành sông
Ngăn cách những chàng trai cô gái
Dạo phải lòng
Tôi yêu thành phố từng ẵm bồng,nâng niu em
Một thời tuổi nhỏ
Yêu tiếng ca vọng cổ đặc sản miền Tây
Long xuyên,Long xuyên..
Con gái nói chuyện cứ hay như
Lời ru của mẹ
Dân Nam bộ thật thà
Mặn mà,chơn chất
Giữa giòng đời tấp nập
Cứ lớn dần...
Nỗi khao khát một lần em
Qúy Phong Bùi



GỞI NGƯỜI BẠN QUẢNG NAM

dân miền tây chơn chất lắm anh ơi
nói năng thiệt thà như bông bầu bông bí
nắng mưa hai mùa ngọt ngào thêm điệu lý
ca dao mặn nồng thơm đẫm giọt mồ hôi

đến hẹn lại về
con nước lạnh lùng trôi
đỏ quạch phù sa thương con sông bên bồi bên lỡ
điên điển vàng bông bời bời thêm nỗi nhớ
người chân trời
em góc núi xa xôi…

mùa lũ về
bảy núi  nước luồn trôi
con cá rô non cũng quảy đuôi tìm đường ra phố
cô gái Chăm bâng khuâng che nghiêng Matơrưng bên nắng chiều loang lỗ
nhịp thoi buồn theo tiếng võng xa ru

mùa lũ về con nước gọi chiều thu
gợi chút nôn nao nhìn mây trời lãng đãng
ăn con cá nướng trui nhớ cọng rau thơm xứ Quảng
bưng tô bún nước lèo thèm trái ớt cay xanh

chẳng phải quê mình cùng mùa lũ sao anh
sông Hậu nước lên thương Thu Bồn nước réo
ở hai đầu quê hương con tim cùng đau héo
vạt nắng không về  cho cây lúa trĩu oằn bông

miền tây thật hiền …anh có về không
ngắm ngã ba sông chiều về nghiêng sắc núi
để thương em một đời lầm lũi
lặn lội thân cò nên mắc cạn cả đời trăng

anh có về nghe phố núi mưa giăng
ập ù tiếng chim cu thêm yêu quê mình tha thiết
một đời ngược xuôi …
tim đau cạn kiệt
gác lại thăng trầm…
một lần…
về Châu Đốc nghe anh…!
           Quyên xưa



Thứ Ba, 17 tháng 9, 2013

THÁNG 8...TẮC KÈ HOA...TRĂNG...!




(Hình ảnh:nhiếp ảnh gia Thổ Nhĩ Kỳ Mehmet Karaca)

ta khỏa nỗi buồn âm âm vào mùa thu xa xưa|
nghe rưng rưng chiều lênh đênh mộng mị
chiếc lá xanh xao trốn mùa qua hoen rĩ
ngây ngô chờ...
nắng lõm...
đợi mùa thu....bơ vơ...!

ta tìm gì trong một thoáng ngu ngơ
cây đàn treo nghiêng chờ thời gian hoang phủ
mốc meo mùi hương cũ
xanh rêu…

ta bình thường trong nỗi nhớ lêu bêu
không mặt nạ hình nhân nhìn đời trôi hoang hoãi
xoa nhẹ đôi tay phà hơi ấm từ con tim mê mải
nồng nàn môi ngoan

chẳng kịp nữa rồi…
sao lại phải dối gian
yêu thương đi nghe mùa bùng lên khao khát
ôm đàn rong chơi biển chiều thơm ngát
nu cười thật hiền bật vỡ tháng ngày xanh

chẳng kịp nữa rồi…
run rẫy …
mong manh…
ta con tắc kè hoa thèm trăm năm hóa đá
xanh đỏ vàng nâu theo mùa xoay nghiệt ngã
tim iêu thành lá mục khóc mùa thu

tháng tám trăng tròn …chú cuội muốn đi tu
nhăt hết lá đa kết cầu vồng về trần gian xuống tóc
chị Hằng đa đoan gom màu trăng may cà sa cho chú cuội già ngu ngốc
vào chùa…
quên
cổ tích mùa trăng

con tắc kè hoa vẫn tặc lưỡi
khăng khăng
ôm nỗi quạnh hiu sau vài ba lần con tim chết hụt
nợ nần chi nhau…bàn tay rã mục
rê rắc trăng vàng xem chú cuội trốn đi đâu

tháng tám trăng tròn đem nỗi nhớ vá khâu
rách nát mùa thu ta dại khờ tháng tám
trắng xóa mùa xưa
con tắc kè hoa lảm nhảm
thao thức đêm dài túc tắc giọt mưa đêm

tháng tám trăng tròn…
ru nỗi nhớ dịu êm…

QX