Thứ Sáu, 29 tháng 5, 2015

ANH Ở ĐÂU ?!



ANH Ở ĐÂU ?!
Anh ở đâu khi tôi buồn ?
Hai mươi mấy năm qua hong niềm đau lặng lẻ
Chỉ còn thơ trong nỗi cô đơn tận cùng quạnh quẻ
Chung bước chung đường ...chênh chếch bóng mình tôi !

Anh ở đâu khi tôi ngậm cứng bờ môi ?
Nén lại cơn đau chỉ chực vỡ oà trong buồng tim tê tái
Bao mùa gian nan...sao không là hoa, là trái
Ngọn cỏ xơ buồn thoi thóp nắng trời xanh.

Anh ở đâu khi niềm tin tôi hụt hẩng mong manh ?
Sao không nắm lấy bàn tay lặng yên cùng tôi đi tiếp con đường dù chông chênh ..dù gập ghềnh ...dù có ra sao đi nữa... .
Sao lại vô tư nhìn ước mơ tôi dập dềnh trôi nghiêng ngữa
Lời nói vô tình hằn vết cứa trăm năm !

Anh ở đâu khi bẻn song buồn loài chim thôi hót . Lặng căm !
Thèm một chút ủi an, một chút xíu bờ vai khi chồn chân tê mỏi
Tôi chỉ là tôi, người đàn bà trót giả vờ cứng cỏi
Sâu khuất ngăn đời, đau đớn bóng chiều phai !

Anh là ai...?
Tôi là ai...?
Trên con đường chung đôi chỉ mình tôi tôi biết
Những lầm lỡ gieo neo một đời thêm hối tiếc
Tôi đánh rơi mình trên bãi vắng mồ côi.

Đành thôi !
____Quyên Xưa____

Chủ Nhật, 24 tháng 5, 2015

CON NHỚ MẸ. MẸ ƠI !



Cái oi bức trưa nay sau con mưa chợt đến chợt đi làm buổi chiều nơi phố núi này thêm nao buồn, day dứt . Không một lời ve, không một cơn gió tìm về...chỉ có hàng Phượng hai bên đường bung hoa đỏ rực gọi hè đung đưa trong nắng. Buồn thêm !
Tôi lại nhớ đến tháng năm, nhớ đến mùa hè xa xưa, nhớ Mẹ từ phố chợ đã phải theo Ba trở về nơi chôn nhau cắt rốn, bỏ lại tất cả lợi danh để từ đấy bắt đầu quay về miền đồng chua nước mặn...bắt đầu một chuỗi ngày nhọc nhằn một nắng hai sương...!!!
Tôi chỉ là một giáo viên quèn từ 1980, đồng lương ít ỏi thời bao cấp không thể nào lo đủ cuộc sống khi hai thằng ku lần lượt ra đời.Tất cả đều nhờ Mẹ tão tần, từ manh quần tấm áo cho cháu, từ gạo thóc đến mắm muối, cá khô...Mẹ vất vã buổi chợ hừng đông đến buổi chiều ra đồng xúc từng con cua, con tép . Không một lời than van khi trái gió trở trời, đau nhức, rã rời sau một ngày quần quật, Mẹ chỉ lặng lẽ đâm gừng tươi trộn muối rồi xào lên đem bó vào gối trước khi đi ngủ mà thôi. Những ngày tôi đi công tác, bà cháu hủ hỉ , quấn quýt bên nhau, ngôi nhà tranh luôn rộn rã tiếng cười nói bi bô con trẻ, tuy nghèo, tuy cực khổ mà vui.
Mẹ con tôi thường chờ Mẹ về khi tan buổi chợ trưa,nhìn bóng Mẹ liêu xiêu đổ dài theo cái nắng tháng năm miền đồng khô cỏ cháy , tôi nghẹn lòng, suốt một đời không thể nào quên !
Rồi tôi ra ở riêng, những ngày mưa dầm, đường trơn lầy lội, nhà tôi chỉ cách một vài công ruộng nhưng phải đi vòng theo bờ ruộng nhỏ xíu , trơn lỳ. Buổi sáng Mẹ gánh ra nhà tôi nào củi , gạo nào rau dưa...xong bỏ hai thằng ku vào hai đầu rồi gánh cháu về trông coi cho tôi lên lớp, buổi chiều lại gánh cháu trở ra....cứ thế , đôi vai gầy guộc và mái tóc bạc phơ của Mẹ từng sáng , từng chiều lầm lũi đi trong nắng trong mưa in hình trên cánh đồng dào dạt yêu thương như ngày xưa cổ tích !
Ngày tháng vô tình, Mẹ vẫn đa đoan một đời lo cho con , cho cháu và đến một ngày...người ta lại cùng nhau gánh Mẹ ra đồng trong cơn mưa lấm tấm, con cu gáy lặng lẽ bên hiên nhà buồn thiu nhìn hai thằng cháu ngoại chít khăn tang !
Tôi nhớ đã đọc được ở đâu đó:
Nếu có đi vòng quả đất tròn
Người mong con mỏi mòn chắc không ai ngoài Mẹ
Cái vòng tay mở ra từ tấm bé
Cứ rộng dần theo con trẻ lớn lên…
Mẹ là như thế đó ! Yêu thương vô bờ và chỉ biết cho đi .
.........
Ngày của Mẹ, tôi nhận phone chúc mừng từ con trai.Cảm ơn các con đã nghĩ đến Mẹ , và Mẹ sẽ vui hơn, sẽ hạnh phúc hơn khi các con vẫn luôn nhớ về Ngoại , hãy nhớ từng miếng quà ngon Ngoại đã mang về cho con từ chợ quê xa lắm, nhớ nồi cá bống kho khô và canh rau mướp sau nhà nóng thơm hôi hổi trong những chiều mưa cả nhà mình quay quần chia sẻ buồn vui..Mẹ tin rằng , ở một nơi đó thật bình yên, Ngoại sẽ mĩm cười khi biết rằng các con luôn yêu thương , đùm bọc nhau và biết lo cho Mẹ. Hãy nói rằng Mẹ con mình thương nhớ Ngoại nhiều...nhiều lắm ...nhé con trai.
......
Con muốn được như ngày xưa, được còn có Mẹ...Mẹ ơi...!
____Quyên Xưa____~