


Trời hiu hiu…
Gió hiu hiu…
Cơn gió mồ côi không đủ làm trưa hè dịu mát
Con gà mái dắt con bực mình xù lông ểnh mông kếu táo tác
Lũ ve giật mình thin thít trốn…im re.
Tôi lại thấy mình chọi đáo dưới hàng me
Lớ ngớ nhờ đám bạn trai leo tìm quả chín
Vẫn đường làng quanh co, giậu nhà ai mồng tơi leo kín
Phượng cháy rợp trời nôn nã một lời ve
Tôi nhớ mưa đầu mùa, dế gáy te te
Lũ trẻ con chồm hổm chồm hôm bên vài chiếc lon rỉ sét
Bá cổ vung tay tranh nhau hò hét
Cái màn đá dế cũng xôm ghê!
Tội nghiệp vô cùng đám trẻ chân quê
Tóc cháy vàng hoe mình đen nhem đen nhẻm
Quà ban trưa là những củ khoai cháy xém
Giành nhau…vậy mà ngon
Mùa hè thật hiền như quả bần non
Nhúm muối chuyền tay , nhăn mặt nhăn mày vì vị chua vị chát
Con kênh xanh hè nhau ra tắm mát
Chọi bùn té nước ghẹo nhau…
Đã có một thời như thế đễ xôn xao
Tôi nhớ cơn mưa đầu mùa trời âm âm tiếng sấm
Sợ mẹ không cho dầm mưa ra tắm
Nên cứ giả vờ hứng nước đổ đầy lu
Bây giờ không còn lãng mạn tiếng ve ru
Nhức mỏi đôi vai đời ngược xuôi cơm áo
Sao bỗng nhiên lòng nghe đau đáu
Tiếng dế đầu mùa gợi nhớ hạt mưa xanh
Thì thôi…thì thôi…ngày tháng loanh quanh
Rắc hết trong ta từng bụi xương mục rữa
Muộn màng không…còn lại đây một nửa
Một nửa chân trời …khao khát lá diêu bông
Qua bến sông rồi con sáo có ai mong…?...!