Từng đêm heo hút sông dài
ta tu ta ngủ miệt mài chiêm bao
vỗ về hạnh phúc hư hao
như con thuyền giấy qua bao thác ghềnh
về đâu mấy thuở bồng bềnh
tình như sương khói bên triền quạnh hiu
hỏi lòng đã chán chưa , yêu
tim như hoá đá
nâng niu nốt đời
tình ơi xin chớ gọi mời
thà trong thinh lặng
nghẹn lời
thế thôi !
chữ tình vốn bạc như vôi
bình yên ta nhé
mùa trôi mất rồi...
ví đầu đũa cả có đôi
ta như cá quẫy mồ côi một mình...!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét