Không một nụ mai vàng
không một chút gì báo hiệu xuân sang
thành phố như loài dơi mải mê ngủ đông quên dêm dài giá rét
không đêm nào tôi có được một giấc ngủ sâu thẳng thét
cứ chập chờn trong mộng mị, chiêm bao
..........
Tôi thương quê nghèo, thương con nắng hanh hao
cơn gió tháng mười hai đủ làm se se nỗi nhớ
có đi xa mới nghe lòng trăn trở
đau đáu một phương trời thao thiết tiếng gà trưa
cuối năm rồi hoa cúc trổ vàng chưa ?
mùa quýt Cấm Sơn đã oằn cây chín đỏ ?
cội mai già có nhiều hoa trước ngõ?
con khướu trong vườn mùa lạnh có ngân nga...???
..........
Lặng lẽ tôi tìm một giọng cười rất thực ở quê xa
cái hào sảng hồn nhiên của người miền Tây chơn chất
ơi thiên đường....ơi...được...mất...
tôi lẻ loi buồn nghe lạnh quá...mình tôi !
.........
Thèm buổi sáng vĩa hè cà phé bè bạn quá đi thôi
tô bún cá nồng nàn mùi thơm Châu Đốc
những chiếc xe đẩy ban trưa nào me nào cóc...
hàng Tết "xô" đầy dọc lối Cá Ba Sa
.........
Thiên đường lạnh...thiên đường xa
không có thiên sứ dịu dàng nào chấp cho ta đôi cánh
những nụ cười thoáng qua ...rất lạnh !
con tim xa cội nguồn ...tình cảm cũng hư hao
thiên đường buồn ...
thiên đường lạnh...
xanh xao...!!!
QX
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét