Thứ Tư, 12 tháng 11, 2014


TRÔI...!!!

Trượt dài theo guồng xoáy thời gian
tôi cô đơn làm thân xa xứ
mùa thu vàng thau trong niềm đau ngắt ngứ
mùa thu thật buồn
mùa thu không là thơ

Chiều phai rồi
chiếc lá cũng bơ vơ
con sẻ nâu ngơ ngác gắp hạt mùa rơi nghiêng ngữa
trách chi ta một đời lần lửa
hạnh phúc rã rời vòng vọng tiếng chiều đau

Qua rồi thuở học trò mắt liếc dao cau
câu thơ hồn nhiên như môi cười lúng liếng
bạc phếch trong ta bao lần tim tê điếng
nên chán chê đời - đời bạc trắng như vôi !

Muộn màng nghe thời gian trôi
nghe tàn phai trên vai gầy hoang hoải
trả lại hư không một đời mê mãi
ta giữ cho mình một chút dịu dàng thơ

Đôi khi biết mình ngu ngơ
đôi khi thấy mình như con Dã Tràng bãi đời buồn thiu vẫn cần cù se cát
câu thơ tả tơi và niềm tin mục nát
ôi...
tôi...!

Thì thôi...
thì thôi...
cứ lặng lẽ đi tôi
mùa đang trôi dù thu còn chùng chình rơi chiếc lá buồn cong queo nhàu nhĩ
giấu đi tôi cánh buồm xa khơi và cơn mơ âm ỉ
chấp chới trong chiều
thao thiết cánh diều bay !

Trăm năm tôi đi chưa hết khúc sông dài...!!!
Quyên Xưa










Không có nhận xét nào: