Chủ Nhật, 23 tháng 12, 2012

NHỚ MẸ MÙA THANH MINH.


 123tagged.Com



Mẹ ơi.
Thanh Minh, vượt qua một quãng đường dài, con về thăm mẹ.
Từ đường cái, phải băng qua nhiều bờ ruộng gập ghềnh, đi tắt ngang những con mương giữ nước trên mảnh vuờn chơm chơm mùa nghich…con đã  về với Mẹ.
 Lặng lẽ , cô đơn mẹ nằm đấy chờ con như ngày xưa chiều chiều ra ngõ, Mẹ gom lá nhóm bếp ung để đợi con về.
Thoắt một cái đã hơn 16 năm, 16 năm con không còn thấy dáng Mẹ còm cõi ngồi cau cá rô trên cánh đồng lúa đang thì con gái, chiếc nón lá bung vành chỉ đủ che kín mái đầu Mẹ tóc xám màu mây dưới trời chang chang nắng đổ.Từng ấy năm, không có Mẹ để sẻ chia,  con cô đơn lặng lẽ nuốt vội những cay đắng trần đời, những khổ cực đến tột cùng cứ mải chất chồng theo năm tháng nên đôi khi con tim con tưởng đã hóa chai lì..
Mẹ ơi.
Mẹ nằm đó , con ngồi đây mà sao chung quanh chỉ là im ắng. Sao Mẹ không ôm con vào lòng như ngày xưa Mẹ vẫn vỗ về khi con rưng rưng khóc. Sao hai Mẹ con chỉ biết lặng căm trong từng suy nghĩ .Xào xạc quanh con, tiếng lá rơi khe khẻ vội vàng như lần ra đi của Mẹ, nghe xa xăm có tiếng gió ru buồn  như bài ca dao đầu đời mẹ hát ru con:
  Ầu ơ…
      Ví dầu cầu ván đóng đinh
      Cầu tre lắt lẻo gập ghềnh khó đi
      Khó đi Mẹ dắt con đi
      Con đi trường học , Mẹ đi trường đời
   Ầu ơ…
Hơn mấy mươi năm qua, con vẫn không quên ngày đầu tiên  cắp sách đến trường. Mẹ nắm  lấy tay con vổ về khi con nhạt nhòa nước mắt. Ngồi trong lớp, con cứ liếc nhìn qua từng ô mắt cáo, Mẹ đang tỳ tay thắp thỏm vì con, cứ mỗi lần chạm vào ánh mắt con , Mẹ lại nhoẻn miệng cười. Ôi ! Nụ cười của Mẹ sáng rực niềm tin như mặt trời rực rỡ , như dòng nước trong lành , ngọt ngào thấm đẫm đời con luôn bao dung , nhân hậu…dù có đi đến cuối chân trời , con cũng không sao tìm lại được Mẹ ơi.
Nếu có ai đó hỏi rằng món ăn nào ngon nhất trong đời, con sẽ nhớ đến ngay vắt cốm chùi của Mẹ. Hương thơm của nếp để già ngày, rang cho nổ bung, vị ngòn ngọt của chút đường trộn vào, thứ cốm mộc mạc rẻ tiền, mẹ vẫn mua làm quà cho con mỗi lần tan chợ.Con vẫn thường ngồi ngóng Mẹ trước mái hiên nhà , nơi ấy con sẽ thấy dáng mẹ về liêu xiêu vì gánh gồng bao nỗi đa đoan, vạt áo nâu ướt đẫm mồ hôi thấp thoáng sau vạt lúa đầu bờ lặng im trong trưa hè đứng gió.Con chạy u về phía Mẹ, ôm chầm lấy Mẹ, hít thật sâu mùi mồ hôi mặn nồng hăng hăng mùi gió biển Năm Căn.Ôi ! Với con không có gì ngon hơn  vắt cốm chùi mỗi lần Mẹ quay về sau buổi chợ trưa, dẻo thơm hạt cốm đầu mùa ngậm đầy hương trời hương đất, ngọt ngào như tình Mẹ bao dung ấp ôm con bao tháng năm dài.
Mẹ ơi!
Bây giờ là tiết tháng tư, hoa xoài  trổ đầy đong đưa trong nắng, ngan ngát hương thơm dập dềnh theo sóng lúa dịu dàng xanh Tiếng ve bỗng ngân vang một khúc nhạc chao lòng.làm con thêm thương nhớ Mẹ. Nhớ những ngày con lấy chồng xa, Mẹ lại ra ngồi trước mái hiên nhà đau đáu  dõi mắt chờ mong . Ngày xưa bé bỏng dại khờ, con chỉ chờ Mẹ mỗi chiều tan chợ. Khi lớn khôn Mẹ lại chờ con hun hút sông dài, Mẹ đợi con thêm mỏi mòn bạc phơ màu tóc. Mẹ có nghe không, con đang nghẹn ngào một câu xin lỗi, sao Mẹ lại không dịu dàng vuốt tóc và bảo đừng khóc nữa con gái út của Mẹ ơi!
Con lại phải đi rồi Mẹ ơi.Con lại phải quay về với những đa đoan cơm áo gạo tiền, với ngày nắng , đêm mưa cuối đời không có Mẹ.Con đi rồi, biết gởi gắm Mẹ lại cho ai ?Chỉ xin cơn nắng tháng tư đừng cháy đỏ đồng đưng để Mẹ không bỏng rát, Chỉ mong những cơn mưa đầu mùa không sấm chớp đầy trời để Mẹ yêu thương mãi mãi được bình an trong góc đời thinh lặng , Mẹ ơi !
Con sẽ mang theo một chút bùn lầy nằm quanh bên Mẹ, con sẽ dấu đi giọt nước mắt cứ chực chờ có thể làm lòng Mẹ quặn đau.Mẹ cứ tự hào về con như ngày xưa mắt Mẹ vẫn sáng ngời lên  mỗikhi có ai nói về cô con gái út. Có thể con sẽ không giàu, có thể con sẽ không địa vị, nhưng Mẹ ơi, dù thiệt thòi con cứ vẫn cho đi và không mong nhận lại.Biết bao giận hờn, oán ghét con sẽ  nhẹ nhàng ghi lên trên cát và sẽ nhờ sóng cuốn trôi đi…Nhưng những yêu thương chân thật của tình người con sẽ thật lòng khắc sâu trên đá , để một đời, con chỉ biết có yêu thương !




1 nhận xét:

Velvetng nói...

Đọc xong bài của Chị, cảm động quá không biết nói sao luôn Chị ơi