Thứ Tư, 12 tháng 12, 2012

TRĂN TRỞ VỚI CẦN THƠ.





Bưởi năm roi FC014






Một chuyến về quê vội vàng , ngắn ngủi rồi cũng qua đi. Chẳng có gì vui ...chẳng có gì để nhớ... ngoài việc gặp lại vợ chồng anh Kiệt - đội trưởng đội văn nghệ công ty du lịch ngày xưa. Gặp lại nhau cả bọn rưng rưng nước mắt khi nhắc lại thời đã qua, cái thời mà chị Phượng Hồng vợ anh Kiệt nổi tiếng với " Dáng Đứng Bến Tre '"và ĐQ khắc khoải từng đêm với " Em vẫn đợi anh về"...

Anh Kiệt than ngày xưa sao bọn văn nghệ tụi mình thương nhau đến thế, chia sẻ cho nhau đến từng đồng bạc sau cùng của ngày cuối tháng chưa lương, đùm bọc cho nhau khi ai đó gặp chuyện chẳng lành...còn văn nghệ bây giờ nó sẵn sàng chửi bới nhau vì ghen ăn tức ở, lúc nào cũng có thể nói xấu nhau để lập công với cấp trên. Nghe anh K than thở mà mình cũng cảm thấy đau lòng. Chẳng phải ngày trước mình cũng đã từng bị thư ký công đoàn là cô T A -người bạn thân nhất của mình -chơi cho sát ván đó sao...! May mà mình chẳng có lỗi gì, chuyên môn tốt, tiền nong không hề vướng víu, mình chỉ có cái tội là dám nói thẳng nói thật với lãnh đạo, và trong mắt của những phụ nữ đạo đức vẽ vời mình là mẫu người chưa đáng để học sinh noi theo, vì mình...có nhiều người săn đón, thế thôi!..

Cuộc đời vốn dĩ đã vậy rồi mà anh K, phải có đầy đủ những hỉ, nộ, ái, ố đời thường. Đã có Thúy Kiều thì phải có Sở Khanh, có Thúc Sinh, Kim Trọng...đầy đủ chừng đó để Nguyễn Du có thể viết nên một Kim Vân Kiều truyện quá đổi tuyệt vời. Chán thì có chán, nhưng anh em mình cứ phớt lờ đi để thỉnh thoảng gặp nhau mình còn có những nụ cười ấm áp hơn, ngọt ngào hơn những chua ngoa, cay đắng vẫn còn đây, nhiều lắm ở quanh mình.

An ủi anh K là vậy, cứ cười với chị Hồng là vậy chứ thực ra mình cũng đang đau thắt trong lòng. Một cái buồn không tên, hiu hắt như vạt nắng chiều phai dưới chân cầu Cần Thơ trãi dài, hun hút. Một mất mát vô hình làm lòng mình trống không, muốn khóc...Mình tìm hoài trong hồi ức đã hóa xanh rêu,những bóng mát rợp đường nay đã cằn khô, sỏi đá, những vườn bưởi năm roi đầy hoa trắng thoang thoảng hương thơm đã không thể làm lòng thanh thản...Bưởi năm roi!...Ơi! Bưởi năm roi !...có ai đánh roi nào đâu mà sao lòng nghe đau điếng, có ai cắt cứa gì đâu sao nghe tê buốt môi mềm...!

Có lẽ mình là hạt cát lẻ loi trên bãi đời hoang phế nên con sóng vô tình đẫ cuốn trôi đi tất cả, chỉ còn trơ lại con tim với niềm đau quặn thắt chìm sâu...

Mình vẫn xin cảm ơn đời, cảm ơn ai đã đôi khi chợt nhớ về mình - hạt cát cô đơn lạc loài chờ con sóng ngàn khơi...

QX





                                              

Không có nhận xét nào: