Thứ Sáu, 28 tháng 12, 2012

ĐỪNG TUYỆT VỌNG TÔI ƠI !





Bao nhiêu chịu đựng…bao nhiêu kìm nén…từng ngày …từng ngày… oằn nặng trong con tim tôi vốn nhạy cảm và dễ tổn thương. Tôi gần như kiệt sức… tôi mệt mõi…và tôi muốn buông xuôi đi tất cả. Cuộc đời vốn dĩ chẳng dài lâu, sao nỡ đày đọa nhau cho đến nông nổi này. Tôi , một người đàn bà chỉ biết ru rú xó nhà , một lòng cúc cu phục vụ chồng con, không ăn chơi , không đề đóm,không phung phí xa hoa, không la cà ngồi lê đôi mách…Số phận tôi là một đời cưu mang nghiệp chướng. Tôi an phận thủ thường và dặn lòng hãy trả cho xong những gì kiếp trước mình đã nặng vay.!

Thế nhưng với ông xã , tôi là một người đàn bà không thể chấp nhận được vì tôi đã biết làm thơ, biết gởi vào thơ những lặng im không nói, những thổn thức , khát vọng của một đời hư hao , nông nổi…Dù trong thơ tôi vẫn chưa dám nói hết những suy nghĩ của mình khi biết rằng ông xã luôn kiểm duyệt bằng chiếc iphone luôn dính trên tay vì anh có quá nhiều thời gian nhàn rỗi. Nếu lỡ trong thơ , trong truyện ngắn có một ý tưởng nào không vừa lòng ông xã thì xem như tôi phải chuẩn bị trả lời những câu điều tra, dằn vặt, những tiếng cười gằn, những ánh mắt rẽ khinh…Với tôi, đó là một cách tra tấn rất đỗi dã man, một ám ảnh rợn người mà dù có thương ông xã đến đâu, tôi vẫn phải tin rằng con tim mình đã chết sau những cơn đau giãy giụa rã rời…!

Cách đây hơn hai mươi mấy năm, chúng tôi đã gặp nhau trong nghèo khó, gặp nhau trong thời bao cấp, đồng lương cao nhất trường của tôi cũng chỉ đủ gói ghém nuôi một Mẹ già và hai con còn nhỏ dại ( tôi chia tay ba của Hải Trúc, Hải Đăng khi chúng chỉ vừa hai , ba tuổi), một mình tôi phải làm thêm nhiều việc để Mẹ và con được ấm áp khi trời trở gió lập đông, để bữa cơm đạm bạc được thêm vài cọng rau ,con cá tươi ngon cho con nhỏ no lòng.

Ba giờ sáng tôi lầm lũi sang hai chuyến đò ngang để đón mua những loại trái cây tươi từ cù lao Án Bình mang tới. Tôi phải đi thật sớm để khỏi bị bạn hàng tranh giành, mang về cho bà ngoại Cu Ti(Hải Đăng) ngồi bán trước nhà (cạnh trường tôi công tác) rồi lại tất tả đến trường để đảm bảo chuyên môn.Một ngày quần quật với công tác quản lý, lúc ấy tôi chỉ có một phó Hiệu Trưởng phụ việc mà thôi, thời buổi ấy làm gì có phụ trách văn thư hay thư ký , tôi mệt đuối với hội họp, chấm thi, dạy mẫu…nhưng tôi vui vì luôn có đồng nghiệp cùng nghiêng vai chia sẻ cùng tôi nhiều lắm những vui buồn..

Chừng ấy thôi vẫn là chưa đủ khi nói hết về ngày xưa ấy, mỗi tuần ba buổi, từ 5 giờ chiều, tôi lại cọc cà cọc cạch đạp xe lên Công ty du lich , tôi hợp đồng với Đội Văn nghệ để hát trong nhưng tối cuối tuần…Hơn 9 giờ đêm lại lũi thủi đạp xe về với Mẹ và con..Thơ của tôi đã ra đời theo những vòng xe cót két, theo những cơn mưa đêm trái mùa, theo những ngọn gió bời bời thơm nồng mùi gạch chín, theo những vệt bùn lưa thưa vương vạt áo dài đơn sơ, sờn cũ của tôi…vậy mà thơ vẫn đều đặn được đăng báo , tập bản thảo mỗi ngày mỗi dày thêm, sáng rực thêm bao niềm tin khao khát của cuộc đời.

Không muốn nhắc lại chuyện xưa cho thêm dài dòng, nhưng tôi muốn khi đọc được những dòng này, ông xã sẽ nhớ về tôi của những ngày một mình vất vả nuôi con.Bao nhiêu người bước tới, bao bài thơ bài nhạc về cô giáo Mỹ An, bao giàu sang địa vị…tôi vẫn lặng lẽ…lặng lẽ… một mình., lặng lẽ là một cô giáo quê nghèo, lặng lẽ là một người hát mướn , lặng lẽ là một người biết làm thơ…Tôi ngày xưa khi chưa gặp ông xã là như thế đó, ông xã ơi!

Ông xã vẫn dư biết điều đó, khi đến quán ca phê của tôi trầm nhạc (sau này khá hơn tôi đã mở một quán cà phê ,nho nhỏ thôi nhưng Hải Trúc bày trí rất đẹp mắt, dễ thương).Có lẽ là duyên phận nên chúng tôi đã đến với nhau.Tôi cứ tưởng mình có thêm bờ vai nương tựa lúc bóng ngả về chiều, tôi từ bỏ tất cả để theo anh bôn ba làm kinh tế.Cảm ơn ông xã đã chỉ tôi một con đường để làm ra tiền bằng những mồ hôi chân chính.Nhưng cũng trên con đường đó tôi đã tự dò dẫm bằng đôi chân không hề chùn bước , bằng đôi tay quen chịu thương chịu khó , bằng cái đầu nhạy bén nhưng đầy tình cảm của một tôi đã trót đa đoan.

Để có được ngày hôm nay , tôi đã đánh đổi quá nhiều thứ của cuộc đời…Xa Mẹ , xa con,xa trường lớp, bạn bè, xa những vần thơ chỉ mới phôi thai đã vội vã nuốt vội vào tim theo guồng quay cơm áo…Ông xã vẫn thường biết tôi đã giấu vội đi những dòng nước mắt nghẹn ngào khi ngang qua một ngôi trường nào đó , khi cánh phượng vào mùa nở bung từng cánh đỏ rưng rưng.Từng đêm , một mình theo xe chuyển hàng từ Nam ra Bắc, ngang qua xóm vắng, nhìn gia đình người ta quay quần bên nhau, tôi co ro nghe lạnh rát con tim khi nghĩ về Mẹ già và hai con yêu dấu,may mà hai đứa vẫn ngoan…nên bây giờ niềm hãnh diện của tôi vẫn là hai con yêu quý nhất trên đời.

Từ mấy năm nay, tụi nhỏ đã lớn khôn, đều ở xa tôi nhưng mấy mẹ con mỗi ngày vẫn gặp nhau trên Internet, cứ nghe giọng Mẹ hơi buồn là tụi nhỏ đã lo âu, nghe mẹ khàn ho là đã xuýt xoa bảo Mẹ đi Bác sĩ…vì thế, dù buồn , dù khổ, dù chỉ kịp lau khô dòng nước mắt , tôi vẫn cố nói giọng bình thường cho con trẻ an tâm.Hãy để con cứ nghĩ rằng mẹ đang hạnh phúc, mẹ đang được đi du lịch đó đây như con thường nhắc nhở khi gởi tiền cho mẹ.Tôi liêu xiêu trong nỗi đau như những sợi zích zắc quấn quanh, nghẹn ứ trái tim mình…!

Một ngày của tôi bắt đầu từ 3 giờ 30 sáng, một mình (cũng chỉ một mình), tôi nhóm lên 10 bếp lửa than như tự nhóm lên ngọn lửa sưởi thơ mình, mọi chuyện được sắp xếp theo một trình tự từ mấy năm nay kể từ ngày tôi mở quán, nhanh chóng , gọn gàng để kịp giờ nhân viên đến để dọn hàng. Hơn 5giờ 30 tôi ra chợ để chọn những con cá tươi ngon mới vừa đánh bắt, những bó rau sạch của những người nhà quê mang ra bán. Tất cả dành cho ông xã trong buổi cơm có quá nhiều thứ phải kiêng khem từ ngày anh đổ bệnh. Tôi phải cân bằng lượng đạm, vitamins, cholesterol trong từng bữa ăn như thế… Chuyện quản lý quán ăn, quán cà phê cũng không dễ dàng gì trong thời buổi hiện nay, hầu như đã chiếm hết thời gian trong ngày của tôi. Quay tròn trong guồng xoay tẻ nhạt đó, tôi còn gì cho tôi ngoài những vần thơ tim óc. Tôi tranh thủ gởi theo chút gió chút mưa từng nghĩ suy hụt hởi, từng câu thơ mòn mỏi bởi tàn phai…! Một chút thôi, chỉ một chút thôi mà sao ông xã lại vẫn đành lòng…!!!

Chừng đó thời gian sống bên nhau, chừng đó thử thách đầy sóng gió của cuộc đời…bây giờ, chiều đã dần trôi về cuối ngày xa lắc, còn lại gì khi tất cả chỉ là một chút vô thường, sao ông xã cứ mãi tự làm khổ mình , tự làm khổ vợ con để gia đình cứ mãi là địa ngục trần gian, để buổi sáng âm u và buổi chiều mưa lạnh…Đày đọa nhau để được gì trong muộn màng ngày tháng phôi pha…?!

Cuối cùng, tôi muốn ông xã hiểu rằng tôi cũng cần một góc nhỏ để cất giữ niềm vui muộn màng, những sẻ chia bè bạn, ông xã đừng rình rập kiếm tìm và xóa bỏ hay giấu giếm nó đi, tôi không có thói quen đối phó, tôi trong sáng nên chỉ muốn bình yên trong thế giới của riêng mình.

Biết rằng ông xã sẽ tự ái hay lại ào ào la mắng , nhưng tôi muốn một lần nói thật sau những lần nhỏ to giải thích mà ông xã cố tình không chịu hiểu.Thì thôi, nếu cảm thấy cả hai đều phải chịu đựng lẫn nhau, quá nhiều đau khổ thì hãy một lần dù đau, dù bỏng rát, hãy ngồi lại bên nhau để đưa ra một giải pháp cuối cùng , một giải pháp mà đúng ra tôi đã phải chọn lựa khi biết rằng mình đã thêm một lần nữa lại trót sai lầm.Hãy cho tôi một ngày được sống cho chính bản thân tôi…!!!
                                                     Hình như cơn bão đang về...
                                                            Quyên xưa

Không có nhận xét nào: