Thứ Năm, 27 tháng 12, 2012

HỒ HỮU HẠNH THẦM THÌ VỚI MẸ



........
" Con sinh ra vốn chẳng vẹn lành
Không bình thường như mọi điều bình thường,đơn giản nhất
Lần đầu thay tã cho con Mẹ gào lên lịm ngất
Con là người hay loài chim không cánh Mẹ ơi?...!

Người ta cứ ngỡ con sẽ nằm cho đến lúc tàn hơi
Như sợi dây leo mỏng manh quấn quanh hình hài liêu xiêu của Mẹ
Kỳ diệu thay con vẫn trườn vẫn bò vẫn đứng vẫn đi bằng con tim mạnh mẻ
Con tim của loài chim không cánh tập bay.

Con quên rồi sự thiếu hụt của đôi tay
Bao vết sẹo chằng chịt trên bàn chân cứ dày theo năm tháng
Cái trán nhô ra thay tay làm vật cản
Phản xạ đầu đời…từ đó cũng quen đi…!

Tỳ chân vào giường con mày mò viết từng nét chim gi
Chữ nguệch ngoạc thấp cao từng làm kẻ chân tứa máu
Thương Mẹ thương cha một đời tần tảo
Chăm học, siêng làm con thao thức một trời mơ.

Chỉ có những chú chim đất sét bầu bạn tuổi thơ
Chẳng biết đến khi nao được con nặn thêm đôi cánh
Chúng sẽ chờ đến khi con lành lặn
Xoải cánh nhẹ nhàng chung nốt một đường bay

Bây giờ mùa Thu trường lớp cũng nghe say
Tiếng lá rơi âm thầm trên lối vắng
Mẹ hãy bình yên dìu con qua cay đắng
Một sớm mai nào con tung cánh giữa trời cao

Mùa Vu Lan về nghe cơn gió xôn xao
Con vẽ bằng đôi chân khẳng khiu của loài chim không cánh
Cánh hồng đỏ trong bão giông vẫn vươn lên kiêu hãnh
Kính tặng Mẹ hiền luôn vất vả gian nan.

Mặt trời sẽ bừng tia nắng ấm thênh thang
Xua đi bóng đêm buộc đời ta tăm tối
Con sẽ bay như chưa hề biết mỏi
Con sẽ hót bằng con tim nồng nàn yêu thương người yêu thương đời bổi hổi
Vì con là loài chim không cánh…biết bay…!
Con chẳng còn là một đứa trẻ không tay…! "


Đầu thu 2012
Viết với những cảm xúc nhói lòng khi đọc về mảnh đời Hồ Hữu Hạnh
Quyên Xưa

    











*Hình ảnh:Ngọc Nga
                 


Không có nhận xét nào: