LẶNG LẼ SANG MÙA
Thứ Năm, 27 tháng 12, 2012
BẤT CHỢT.
Bất chợt một vườn trưa
Phượng tháng tư rưng rưng khóc vội
Bàn chân qua muôn lối
Ngơ ngẩn buồn...một chút xa xưa
Gió đập đò đưa
Khu vườn cũ chừ nghe mưa hoang phế
Ta một đời ngạo nghễ
Nghe nhói buồn bến vắng mênh mang
Cho ta xin một chút nắng vàng
Gói sợi yêu thương gởi về em bên ấy
Vẹn nguyên trong ta lời con tim lẩy bẩy
Khi vụng về ngày ấy nói yêu ai
Bất chợt trong ta một bóng chiều phai
Nghe vụn vỡ màu hoàng hôn tim tím
Nghe yêu thương réo mùa rơi lìm lịm
Nghe ta chòng chành say...!
Xin cho ta một chút sông dài
Một chút thôi đủ làm cồn lên nỗi nhớ
Giữ lại cho nhau ngậm ngùi đêm trăn trở
Vụng dại ban đầu không nhấm nháp mà say...
Quyên xưa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bài đăng Mới hơn
Bài đăng Cũ hơn
Trang chủ
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét