THƯƠNG YÊU VỀ CỎ MAY -CÔ BẠN NHỎ PHỐ NÚI CỦA TÔI!
Có một chút tím Bằng Lăng bâng khuâng
Có chút lá vàng bay đong đưa rất khẽ
Vị cốm mùa thu xôn xao nụ tình non trẻ
Có bước em về vẹn dấu tinh khôi…!
Gió muốn nói gì sao ấm ứ trên môi
Chỉ vờn tóc em cho hoàng hôn gãy đôi từng cọng nhớ
Chút nắng còn vương vỡ òa niềm trăn trở
Lênh đênh…men nồng…say trong mắt em.
Ta người đàn bà lặng lẽ khóc oằn đêm
Nghe mùa thu vàng thau đời lau lách
Hạt giống sai mùa gõ nhịp đời tanh tách
Hạnh phúc phập phồng như bong bóng vỡ đầy tay…!
Mùa trôi về mùa ngoan ngủ trên vai
Bước thấp bước cao ta ngược qua từng vũng lầy ký ức
Cắt cứa trăm năm vết hằn sâu muộn màng ray rứt
Âm âm vệt tình sưng mủ không thôi…
Ta quen rồi chợ đời lạc lõng đơn côi
Tê tái niềm tin… chiều nao trôi về phố núi
Em Ban Mê như sương chiều thui thủi
Quấn quanh mùa… khao khát nụ Tầm Xuân
Cỏ May buồn đan rối dấu trầm luân
Một thoáng du ca bập bùng thêm ánh lửa
Hợp âm buồn trong đêm cho đạị ngàn nghiêng ngửa
Hun hút lưng đèo xào xạc gió đi hoang
Ta muốn ôm em vào lòng tìm một chút bình an
Hong lại niềm đau trót một đời vương vãi
Nghe dấu Cỏ May xôn xao ngày rơi mê mải
Níu lại dại khờ như thuở mới mười lăm
Ngoan nhé nụ hồng dù hạnh phúc mù tăm
Em cứ cho đi nghe đời ru miên man nắng ấm
Quả thị thơm tho chờ em hiền như cô Tấm
Đêm mượt mềm chờ vệt sáng trăng nghiêng
Cỏ May dịu dàng…Thu…Phố núi bình yên…!
11 giờ 30 đêm 13.9.2012
Quyên xưa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét