Thứ Sáu, 28 tháng 12, 2012

MỘT NGÀY NHƯ MỌI NGÀY CỦA NAWY




Đôi khi tôi tự hỏi việc học bây giờ sao khó thế . Trong ký ức tuổi thơ, tôi vẫn còn nhớ như in những trò chơi dân gian sau buổi đến trường. Tôi ngày xưa vốn ngổ ngáo như con trai nên tôi không ngán bất cứ trò chơi nào, từ bắn bi , đánh đáo, lò cò, bắt keo,chơi u, chuyền đũa...Thời gian về nhà là thời gian tôi dành cho lũ bạn gái trai cùng xóm, vui đùa thỏa thích .Chỉ có buổi tối là phải ngồi yên để học bài và làm bài tập, loáng cái là xong. Vậy mà năm nào cũng lãnh phần thưởng to đùng. Chả bù với bây giờ, cháu tôi phải học cật lực, từ chương trình chính khóa, đến học trái giờ, đến học thêm anh văn, Toán.v...v... Ôi thôi đủ thứ, thật tội cho cháu NAWY yêu dấu của tôi !
Buổi sáng NAWY phải dậy từ 5 giờ 45 phút , vệ sinh cá nhân, tranh thủ đọc qua bài , ăn sáng rồi tất tả tới trường .Nếu tôi cho mang tất cả tập sách để đến lớp chắc là cháu sẽ không mang nổi, bao nhiêu là tập vở, sách bút. Cái giỏ xách màu vàng trong ảnh là dụng cụ cá nhân để cháu ở bán trú đến 7 giờ 30 tối mới về đến nhà. Chỉ có thể cho cháu chơi game 30 phút ( bài vở ngày mai đã được chuẩn bị ở khu bán trú rồi), xem hoạt hình hay đi dạo phố vài vòng với tôi...chỉ chừng đó thôi cháu đã tới giờ đi ngủ. Không còn thời gian để cháu nô đùa, ở phố chợ cũng không có điều kiện cho cháu tự do bay nhảy. Một ngày của cháu trôi vèo qua nhanh chóng, tuổi thơ của cháu lẵng lẽ rập khuôn theo ngày tháng vô tình , hờ hững như từng tờ lịch mỏng dần rơi...!
Việc học hành đã cướp mất thời gian hiếm hoi của NAWY cả hai ngày cuối tuần. Chương trình học lớp Ba đã có môn tiếng Anh, sáng thứ bảy , chủ nhật cháu phải đi học thêm với chính thầy giáo dạy môn này ở nhà trường, không học thì không theo kịp bạn bè cùng lớp, tôi đành bấm bụng nhìn cháu vùi đầu vào việc học mà thôi.




Bây giờ cháu không còn thời gian để theo đủ những buổi học võ, môn thể thao mà WY rất thích, cháu chỉ được đến sân võ vào chiều thứ bảy, hình như đó là những khoảnh khắc duy nhất mà cháu được nô giỡn vói bạn bè đồng môn.Tôi thương cháu đứt ruột nhưng chương trình học vốn dĩ đã khép kín như thế, tuổi thơ bây giờ đã phải là như thế, tôi bó tay thôi !
Thật tội vô cùng cho tuỏi thơ của CHÂU ASNAWY .Cố lên nhé, cháu yêu quý của bà ơi!







Không có nhận xét nào: