Thứ Sáu, 21 tháng 12, 2012

MÙA LŨ QUÊ TÔI.









Mưa bão vẫn tiếp tục tìm về, mưa tiếp nối mưa , bão nối tiếp bão....trắng xóa trên những cánh đồng quê tôi, nước lũ cứ dâng lên không hề mệt mỏi...Nước tràn qua bờ đê... nước băng qua xóm vắng... nước thét gào như muốn trút đi bao nhiêu nỗi oán hờn khi con người đã nhẫn tâm hủy diệt hàng ngàn, hàng vạn cây xanh !

Ngoài kia, một lòng chung sức, bà con quê tôi đang còng lưng chống chọi với cơn thịnh nộ của đất trời để bảo vệ cho từng con đê không phải vỡ tràn, để những cánh đồng lúa đang trĩu nặng bông không bị nhấn chìm theo dòng chảy kinh hoàng của dòng nước đỏ quạch, sục sôi.

Tôi vẫn luôn da diết mong chờ từng mùa lũ hẹn hò theo bao năm tháng. Tôi vẫn yêu làm sao dòng phù sa đỏ quạch ôm ấp con sông ben bồi bên lỡ. Tôi vẫn thường nghẹn ngào...bâng khuâng... khi chợt nhìn từng mảng lục bình dập dềnh trôi xuôi theo con nước xa bờ, như một đành cam của số phận chẳng may.

Tôi thích mùa lũ về nhưng không phải là mùa lũ hung hăng vượt càn qua tất cả để xóa trắng đi làng xóm quê nghèo như mùa lũ năm nay. Sao nước lũ cứ mải dâng cao, dâng cao mãi... lũ ơi!...


Hôm qua, mẹ của bé Kiều đang phụ việc trong quán của tôi đã bơi xuồng qua những cánh đồng nhà đang bị chìm sâu trong nước để tới thăm con. Mùa lúa này đã mất trắng, hai mẹ con buồn thiu, nói chuyện với nhau mà nước mắt cứ chực dâng trào. Tôi xót xa... xót xa cho những mảnh đời bất hạnh, xót xa cho bà con quê mình đang không nơi nương tựa. Bao nhiêu mái nhà đã bị lũ vô tình nỡ cuốn trôi đi. Mùa màng mất trắng, nhà cửa tiêu tan...Bà con tôi sẽ ra sao khi cơn lũ thôi hết hoành hành, tôi thương lũ , nhưng giờ đây tôi lại giận hờn... lũ có biết không?

Tôi biết phải làm gì trước nỗi mất mát quá lớn của làng xóm quê mình, hơn hai mươi năm qua, hạt gạo nghĩa tình của quê hương miền tứ giác đã như thấm đậm vào tận cùng máu thịt. Tôi yêu biết bao nhiêu cánh cò chao nghiêng trên đồng lúa chiều phai nắng. Tôi yêu từng ngọn núi thủy chung lặng lẽ chờ ai theo từng tháng năm qua. Tôi yêu bếp nhà ai mùi mắm đồng tỏa hương thơm nức , buổi cơm chiều đậm màu quê hương với bông súng tím, kèo nèo xanh, rau dừa trắng và lá sầu đâu vàng thẩm sầu đâu... Tôi yêu rừng tràm yên ắng, chỉ có tiếng chim hót chuyền cành và tiếng cá quẫy đuôi đớp mồi như mừng ai vừa ghé đến Trà Sư mùa nước nổi, xôn xao tiếng gió gọi mời...

Bấy nhiêu đó thôi, chỉ chừng đó thôi mà sao Châu Đốc quê tôi luôn đậm in nghĩa tình sâu nặng. Một lần ghé qua là một lần để nhớ, để thương...để bây giờ dù có đi đâu, về đâu... tôi vẫn đau đáu trong lòng một tình yêu vẹn nguyên, sâu lắng. Dù lũ có những lúc chẳng bình yên, tôi vẫn mong lũ hãy cứ quay về , quay về thủy chung , hiền hòa mang phù sa bồi đắp ruộng đồng chờ mùa lúa mới, lũ cứ ban tặng cho dòng sông thêm nhiều tôm cá nhưng hãy là một mùa lũ bình an, một mùa lũ hẹn hò với tấm lòng bao dung rộng mở, yêu thương...

                                                               QX
 

1 nhận xét:

Velvetng nói...
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.