Ông xã ơi !
Có đôi khi…
Một chiếc lá chao nghiêng , một
tiếng chim cu gù giữa trưa hè im ắng…
Một hình ảnh của người lao công
thu gom rác cố khom lưng chúi đầu vào trong thùng chứa rác tanh hôi …
Một ánh mắt lo âu , trĩu buồn của
cụ già run rẫy khi trên tay xấp vé số còn đầy…
Tất cả… đều có thể làm con tim
mong manh của vợ chợt nghẹn ứ niềm đau…đau tận cùng đến từng mao mạch…
Lúc ấy , vợ chỉ muốn lặng im để
nghe nước mắt ngậm ngùi rót đầy từng ngăn tim khắc khoải, để nghe tiếng gió trở mình, hạt
bụi đời bỗng chốc hóa phù du…!
Đã sống với nhau từng ấy tháng
năm, ông xã cũng đã biết vợ đã từ bỏ tất cả để sống trọn vẹn cho gia đình. Một chiếc ghế HT của ngôi trường thân quen , nồng ấm tình cảm bạn bè. Một đam mê cháy
bỏng từng đêm, được dâng cho đời bao lời ca mê đắm…tất cả chỉ là những gì vợ đã
khép lại sau lưng, chỉ còn nỗi chòng chành, nao niết khi con thuyền không còn
neo bến cũ, thế thôi…
Ông xã đừng buồn khi vợ ngẩn ngơ
nhìn chùm phượng bói đầu mùa nép mình trong vòm lá non xanh. Một
thời trường lớp ngoan hiền, một thời áo
trắng xôn xao bên bạn bè với từng cánh phượng hồng dấm dúi …làm sao vợ không
khỏi chạnh lòng…!
Ông xã đừng vội trách hờn khi một
giai điệu thân quen nào đó bất chợt thoáng qua, thật khẽ khàng nhưng cũng đủ
làm chiều thêm se sắt, thật nhẹ nhàng
sao nghe rách nát bóng hoàng hôn…!
Ông xã ơi!
Vợ thừa biết rằng chúng ta đã trải qua những tháng ngày cơ cực, ông xã phải dãi nắng dầm mưa, rong ruổi mạn ngược, miền xuôi. Từ Cao Bằng trời rét cắt da đến vùng Khe Sanh gió Lào khô nóng…Mồ hôi và nước mắt của chúng ta đã thấm đầm theo từng dấu chân xuôi ngược chợ đời. Bây giờ kinh tế đã khấm khá hơn , vợ chỉ mong ông xã được an nhàn, thanh thản . Nhất là sau lần bị tai biến nhẹ năm vừa qua, vợ không muốn ông xã phải bận tâm đến bất cứ chuyện gì. Hãy nghỉ ngơi, hãy tin tưởng như đã từng tin tưởng vợ nhé, ông xã thân thương…!
Vợ thừa biết rằng chúng ta đã trải qua những tháng ngày cơ cực, ông xã phải dãi nắng dầm mưa, rong ruổi mạn ngược, miền xuôi. Từ Cao Bằng trời rét cắt da đến vùng Khe Sanh gió Lào khô nóng…Mồ hôi và nước mắt của chúng ta đã thấm đầm theo từng dấu chân xuôi ngược chợ đời. Bây giờ kinh tế đã khấm khá hơn , vợ chỉ mong ông xã được an nhàn, thanh thản . Nhất là sau lần bị tai biến nhẹ năm vừa qua, vợ không muốn ông xã phải bận tâm đến bất cứ chuyện gì. Hãy nghỉ ngơi, hãy tin tưởng như đã từng tin tưởng vợ nhé, ông xã thân thương…!
Ông xã có biết đâu một ngày của
vợ trôi qua trong biết bao rời rã bởi lo toan. Nào giao tiếp đời thường , nào
chuyện nhà , chuyện quán xá…Tất bật là thế, bữa cơm nào của ông xã vợ cũng phải
chuẩn bị tươi ngon., từng con cá miếng rau vợ cũng tự tay chọn mua , tự tay nấu để ông xã
được ngon miệng hơn.-dù biết rằng còn có nhiều
nhân viên có thể nấu thay cho vợ.. Bao nhiêu ngày đã qua là bao nhiêu
ngày vợ đảm đương quán xuyến, để ông xã yên tâm vui vẻ với bạn bè. Đôi khi giữa
chúng ta cũng có chút giận hờn vì đã biết bao lần sinh nhật của vợ ông xã cũng chẳng quan tâm dù
các con đã phone về nhắc nhở…Đôi khi vợ đã tủi thân khi thức khuya dậy sớm một
mình, trái gió trở trời đau đầu, chóng mặt cũng chỉ mình vợ tự lo… Đôi khi vợ
cũng càm ràm ông xã hút thuốc, ông xã
hay xét nét nọ kia…nhưng trong tận đáy lòng vợ vẫn chỉ mong muốn ông xã luôn được bình yên để cùng nhau đi hết
quãng đường đời…
Vợ nào có được rảnh rang để tự do
ngồi viết thơ văn. Buổi sáng ngồi quầy ghi bill, lúc thưa khách vợ tranh thủ
lướt qua một vài trang web hay ghi vội vài dòng trên blog xem như để nhẹ lòng , giảm tress thế thôi…Nào có gì ngoài
chuyện sớm nắng , chiều mưa…chuyện đời hợp tan , tan hợp…Ở cái tuổi sống như
chỉ còn một ngày để sống, vợ luôn trân
trọng những gì đang hiện hữu quanh mình. Một thoáng chạnh lòng, một thoáng chông
chênh vợ đã thả vào thơ những lá rụng cuối mùa,nhũng vạt nắng nhuộm đời buồn
xuyên năm xuyên tháng…Chừng đó thôi. Chỉ chừng đó thôi… vợ đã phải quay về
nghiêng vai gánh lại đa đoan…Ông xã hãy cảm thông, đừng ghen tuông bóng gió mà hoạnh họe, hạch sách vợ nữa nghe. Từ trước đến giờ có khi nào vợ xem lén di động hay lục soát ví của ông xã đâu, vì thế , xin
ông xã hãy nghĩ cho vợ một chút , một chút xíu thôi vợ cũng cảm nhận được bình
an , được hạnh phúc trong khoảng không gian hạn hẹp của riêng mình…
Vợ cũng rất sợ những cơn giận hờn
chợt bùng lên từ ông xã, chút kỷ niệm
của ngày thơ cổ tích , thuở vợ chưa từng biết ông xã là ai, vậy mà chỉ thoáng
qua trong thơ cũng đủ để ông xã phật lòng…Văn , thơ nào đâu có tội, cái
computer cũng không có tội tình gì, ông xã đừng khắt khe không cho vợ vào net
viết blog , đọc thơ…Sống ở quê hương ông xã vợ hình như rất hiếm bạn bè, suốt
ngày vợ chẳng đi đâu ngoài con đường từ nhà ra chợ, vợ sẽ buồn biết bao trong
cái vỏ ốc rỗng không, thinh lặng..Trói buộc những suy tư, nhốt lại những cung
bậc chân thành của con tim , thì ông xã ơi, vợ sẽ càng héo khô như loài dây leo
thiếu nắng…Vợ xin ông xã đấy,đừng để những niềm vui còn sót lại sẽ như giọt mưa
cuối mùa lạnh lùng tan tác trong đêm…!
Ông xã ơi!... Tận cùng trong từng
ngăn tim tê mỏi, vợ vẫn vẹn nguyên tình nghĩa sâu nặng thuở nào, ông xã không
được buồn và nghi ngờ gì vợ nữa nghe…
Bên nhà ai , tiếng ru con nghe
sao bồi hồi, da diết:
Ầu ơ…con cá làm nên con mắm
Vợ chồng già thương lắm mình
ơi…!
Ầu ơ…chim quyên ăn trái nhãn
lồng
Lia thia quen chậu…vợ chồng
quen hơi….!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét