Từ
ngày về làm dâu gia đình gốc Huế, tôi chưa bao giờ phải khóc cho phận làm dâu.
Cả nhà đều rất thương quý mẹ con tôi. Mẹ chồng mất sớm, Ba chồng, chị cả Liên
Thành, cô Ngọc Anh, chú Châu An và em út Linh Phương đều dành những ưu ái cho
cô dâu miền nam, vì tôi là chị của các em nhưng chỉ bằng tuổi với cô em út mà
thôi...Gia đình trí thức, ai cũng có máu văn nghệ nên rất dễ cảm thông. Châu An
là người mang lại niềm vui nhiều nhất qua tiếng cười rộn rã, qua những mẫu
chuyện tếu lượm lặt ngoài đời, chưa bao giờ tôi thấy chú hờn giận ai lâu. Tôi
đã học hỏi được rất nhiều ở chú tính bao dung và lòng tha thứ. Hình như con tim
của An vẫn luôn rộng mở dù cuộc đời nhiều nắng, lắm mưa...dù đắng cay hay một thoáng
ngậm ngùi, An vẫn sống lạc quan , vẫn yêu đời , vẫn yêu người như chưa bao giờ
nếm trải gian nan...
LỜI CUỐI GỞI CHÂU AN
Vẫn biết rằng
Cuộc đời rất mong manh
Như chiếc lá vàng khô
Trong chiều gió xoáy
Vẫn biết rằng phận người như thế đấy
Sao nghe bàng hoàng
Hụt hẩng !...
Chông chênh !...
Tháng mười mưa...
Phố cỗ buồn tênh...!
Bàn tay hư hao
Chào nhau vội vã
Một kiếp phù sinh
Ranh giới vô hình
Mong manh… nghiệt ngã…
Con tim Di Đà
Quay về cõi Niết
Có chút nắng vàng hanh hao da diết
Câu hát chạnh lòng một thoáng- MÂY BAY *
Bàn tay buông thỏng …bàn tay...
Một thoáng hư vô
Lạc lõng...
Ngỡ ngàng...
Châu An !
Châu An !
Sao vội sớm ra đi
Khoảnh khắc cực vi
Nhốt cả niềm đau nghẹn ngào đôi mắt khép
Vô tận luân hồi
Dòng lưu chuyển
Trùng khơi…
An ơi !...
An ơi !..
. QX
* Tên bài hát mà Châu An vẫn thường hát trong những cuộc vui có gia đình , bè bạn , anh em…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét